Edit: Bé Lá
Beta: Xanh, TH
Cầu Cầu trả lời: “Đúng vậy.”
Lãnh Đan Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Tô Cẩn Hồng: “!!!”
Tình huống này thật sự quá bất ngờ, trở tay không kịp! Tô Cẩn Hồng chỉ thiếu vò đầu bứt tai. Vốn không có kinh nghiệm với phụ nữ, lúc này chỉ biết ngây người, hoàn toàn không biết nên làm cái gì. Hai người lâm vào im lặng.
Vài giây sau, anh chợt nhận ra mình phải nói vài lời chúc mừng.
Tô Cẩn Hồng nhạt nhẽo nói một câu: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lãnh Đan Thu: “Cám ơn.”
Không gian nhỏ hẹp lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Cẩn Hồng đang suy nghĩ phải làm gì vào bây giờ, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Tô Cẩn Hồng cũng không để ý nơi này có được phép đỗ xe hay không. Anh trực tiếp dừng xe, đi thẳng vào tiệm bánh ngọt.
Nhân viên thu ngân đã tắt điện, đang chuẩn bị đóng cửa.
Tô Cẩn Hồng một bước đi lên bậc thang, vọt tới trước mặt nhân viên, tay phải ngăn cản động tác của anh ta, vội vàng nói: “Có thể bán cho tôi một cái bánh sinh nhật được không?”
Người kia không kiên nhẫn nói: “Không bán không bán, hết giờ làm việc rồi.” Nói rồi chuẩn bị đóng cửa.
Tô Cẩn Hồng lấy tiền mặt từ trong ví ra, nhỏ giọng cầu xin người kia: “Làm phiền anh mở cửa thêm một chút, chuyện này thật sự rất quan trọng đối với tôi.”
Lãnh Đan Thu đi đến bên cạnh kéo tay áo anh, “Không cần đâu, tấm lòng này của anh làm tôi rất cảm động. Không cần phải mua đâu.”
Tô Cẩn Hồng lần này không nghe theo cô, cố chấp nhìn người kia, chờ anh ta cho mình một câu trả lời.
Nhân viên nhìn cô gái bên người anh, lại nhìn số tiền mặt trong tay anh, dịu giọng một chút, nắm chặt tiền, “Được được, phá lệ cho các người một lần. Nhưng tôi nói trước, đã trễ thế này cũng không còn bánh ngon đâu.”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu nói: “Không sao, cám ơn.”
Nhân viên bật đèn, chỉ vào tủ bánh ngọt trống rỗng không còn gì để chọn.
“Chỉ còn vài cái này, nếu muốn thì anh có thể lấy.”
Trêи quầy còn lại vài chiếc bánh nhỏ, trêи mặt phết bơ với hoa quả còn có chút xiêu vẹo, giống như làm qua loa vụng về.
Tầm mắt của mọi người nhìn về phía bánh ngọt trêи quầy.
Bánh nhỏ mà thô, nằm trong căn phòng trống rỗng, nhìn có phần đáng thường.
Tô Cẩn Hồng đột nhiên có chút buồn bã, không chỉ vì nhiệm vụ, có lẽ còn là thứ khác.
Lãnh Đan Thu lúc này kéo anh ra ngoài, “Bỏ đi, thật sự không cần mà.”
Tô Cẩn Hồng ủ rũ cụp đuôi theo cô ra ngoài. Đột nhiên, anh nghĩ tới gì đó.
“Em lên xe đợi tôi, đừng đi xuống, tôi sẽ quay lại ngay.” Tô Cẩn Hồng chạy đi.
Một lát sau, anh thở hổn hển mang về rất nhiều đồ nhét vào trong cốp xe, sau đó bắt đầu khởi động xe.
Lãnh Đan Thu đại khái đoán được anh muốn tổ chức sinh nhật cho cô, chỉ có không nghĩ ra anh sẽ dùng phương thức gì.
“Anh mua gì vậy?”
“Ha ha, bí mật. Em sẽ biết ngay thôi.”
Tô Cẩn Hồng duy trì bộ dạng thần bí, mặc kệ Lãnh Đan Thu hỏi gì cũng không mở miệng.
Cho đến khi xe chạy đến đỉnh một ngọn núi.
“Em ở đây đợi tôi, xong tôi sẽ quay lại.”
Tô Cẩn Hồng sau khi thả cô xuống, lại lái xe đi mất.
Lãnh Đan Thu ngồi một mình trêи đỉnh núi, dần dần có chút sợ hãi.
Tuy rằng ngọn núi này bình thường có rất nhiều người, nhưng hiện tại đã hơn mười một giờ, trêи đỉnh núi căn bản nhìn không thấy bóng người, tiếng côn trùng kêu quanh Lãnh Đan Thu, làm cô càng thêm sợ hãi.
“Tô Cẩn Hồng!”
“Tô Cẩn Hồng! Anh ở đâu?”
Đáp lại Lãnh Đan Thu là tiếng kêu của các loại động vật trong rừng.
Đúng lúc này, “Bùm! Bùm! Bùm!”
Đủ loại màu sắc của pháo hoa nở rộ trong không trung, Lãnh Đan Thu ngơ ngác mà nhìn pháo hoa trêи bầu trời, khó có thể khống chế được nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Rất nhanh có tiếng xe xuất hiện, Tô Cẩn Hồng còn chưa bắn hết pháo hoa, đang chuẩn bị cho Lãnh Đan Thu bắn một chút. Ai biết vừa xuống xe lại nhận được cái ôm của Lãnh Đan Thu.
“Hu hu hu.”
Tô Cẩn Hồng không biết làm sao, ném pháo hoa trong tay xuống đất, nhẹ nhàng vỗ lưng Lãnh Đan Thu, dịu dàng an ủi: “Không khóc không khóc, không có chuyện gì.”
Tiếng khóc của Lãnh Đan Thu dần dần ngưng lại, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia nức nở: “Sao anh lại để tôi ở đây một mình.”
Tô Cẩn Hồng có chút không biết làm sao, trong lòng không có tâm tư kiều diễm nào, chỉ nghĩ làm cách nào cho cô gái trong lòng đừng khóc nữa.
“Tôi muốn cho em một bất ngờ.”
Lãnh Đan Thu: …
Cô nhất thời có chút dở khóc dở cười. Đã muộn thế này, lại là nơi hoang, để một cô gái ở lại đỉnh núi, bản thân chạy xuống bắn pháo hoa cho cô một bất ngờ. Cô thường không hiểu nổi làm thế nào mà mạch não Tô Cẩn Hồng phát triển được.
Để tránh tức giận, cô quyết định bỏ qua vấn đề này, kéo anh ngồi xuống.
“Hai năm trước vào ngày sinh nhật của tôi, hôm đó tôi về nhà sau khi tan học, rất vui vẻ hào hứng chuẩn bị đón sinh nhật với cha mẹ. Nhưng trong nhà lại là một mảnh hỗn độn, chỉ có mẹ vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Còn cố ra vẻ tươi cười chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
Cô vẫn dùng giọng điệu bình thản kể lại chuyện này, “Tôi hỏi mãi, mẹ mới nói với tôi rằng cha đã đi rồi, còn mang đi rất nhiều đồ giá trị gì đó. Khi đó tôi còn không biết mẹ bị bệnh, chỉ cho rằng cha ở bên ngoài có người khác. Năm đó tôi đã ăn bánh sinh nhật trong nước mắt.”
“Kể từ đó, tôi đối với bánh sinh nhật không có cảm giác gì. Vị bơ ngọt ngấy, thậm chí là ngọn nến sinh nhật đang cháy, giống như đều đang nhắc nhở tôi, cha rời khỏi nhà như nào, ông ta không muốn mẹ con tôi như thế nào.”
Tô Cẩn Hồng đau lòng ôm lấy cô, vỗ về cô trong lúc cô vẫn đang nói: “Không sao nữa rồi, em còn có tôi.”
Lãnh Đan Thu vùi mặt vào trong lòng anh, cười khổ: Có anh? Tôi chỉ là một người tình của anh. Ăn của anh, dùng của anh, ngay cả mạng của mẹ cũng là dựa vào anh để chống đỡ, tôi làm sao có thể ngang hàng có anh được?
Buổi tối trở lại chung cư, Tô Cẩn Hồng ở phòng khách xem lại hai phần văn kiện. Cho đến khi ánh sáng trước mắt bị chặn.
Anh ngước lên, còn chưa kịp hỏi chuyện, chỉ thấy cô cúi xuống bên tai anh.
Rất nhanh, gò má có một chút ấm áp, bên tai truyền đến giọng nói của con gái: “Cẩn Hồng, cám ơn anh. Ngủ ngon.”
Tô Cẩn Hồng sững sờ ở đó, máu nóng dâng lên, từ đầu đến chân giống như bắt đầu nóng rực, anh ngồi ở đó động cũng không dám động.
Hồi lâu sau khi Lãnh Đan Thu đóng cửa phòng lại, lúc này, cơ thể mới trở lại bình thường, trong đầu chỉ còn lại mấy câu: Cô ấy hôn mình, cô ấy vậy mà lại hôn mình!!
Thời gian trêи di động đã nhảy lên h sáng.
Phù, bình tĩnh nào, đừng giống mấy thằng nhóc, bị nữ sinh hôn một cái là tim nhảy nhót loạn lên. Anh nặng nề ngồi xuống, rót một ly nước để tỉnh táo tinh thần.
Một lát sau, Cầu Cầu nhịn không được nhắc nhở: “Kí chủ, anh đừng uống nữa, bình tĩnh lại! Anh uống ly nước rồi!”
Tô Cẩn Hồng nhìn ly thủy tinh trong tay, oh, không thể uống nữa.
Anh bình tĩnh một chút, hỏi Cầu Cầu: “Tôi có thể ở lại thế giới này một thời gian dài không?”
Cầu Cầu nói: Đương nhiên có thể! Anh có thể dùng số điểm kiếm được ở thế giới trước để đổi quyền lợi này.”
Tô Cẩn Hồng thả lỏng, rót thêm một ly nước bắt đầu suy tư.
Đúng vậy, phải bình tĩnh. Tô Cẩn Hồng lúc này đã bắt đầu suy nghĩ sẽ tổ chức hôn lễ ở nơi nào.
Nước ngoài? Không được không được, thân thể của mẹ Lãnh Đan Thu không tiện, ở trong nước mà nói, nhất định phải tìm một nơi có ý nghĩa mới được.
Cầu Cầu: Quên đi, để cho anh ta uống, lát nữa sẽ biết.
Anh rửa mặt xong nằm ở trêи giường, bởi vì tinh thần phấn khởi nên có chút khó ngủ. Rất nhanh sau đó bàng quang bắt đầu có dấu hiệu.
Trong vòng nửa giờ Tô Cẩn Hồng vào toilet hai lần.
Cầu Cầu vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Đi tiểu thường xuyên có thể là thận có vấn đề.”
Tô Cẩn Hồng: “… Cút!”
Tô Cần Hồng nằm trêи giường hồi lâu, suy nghĩ lung tung tràn ngập tâm trí anh, cuối cùng không thể không đứng dậy.
“Kí chủ, đã trễ thế này anh còn không ngủ?”
“Tôi không ngủ được, đi xem văn kiện một lát.”
Hiện giờ Tô Cẩn Hồng tỏ ra nhiệt tình trăm phần trăm đối với công việc.
Công ty con ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện! Anh không muốn đính hôn với ai khác ngoài Lãnh Đan Thu!
Cầu Cầu: …Thật là mệt, có lẽ các cậu nhóc đều như vậy.
“Đúng rồi kí chủ, vấn đề kia đã có phương pháp giải quyết.”
“Phương pháp gì?”
Cầu Cầu ra vẻ bình tĩnh nói dối, rất sợ bị Tô Cẩn Hồng nhìn thấu: “Lần mới nhất tôi kiểm tra, kết quả là, một ngày hai người chỉ cần ở trong vòng m tiếng, thời gian khác thì không cần.”
“Hơn nữa còn có một phương pháp khác, đấy là mỗi ngày anh hôn cô ấy một cái, như vậy cũng có thể giải trừ tác dụng của sợi dây.”
Tô Cẩn Hồng lại nghĩ đến cảm giác mềm mại vừa rồi, trong lúc nhất thời kϊƈɦ động đến lắp bắp: “Hôn hôn hôn… Hôn cô ấy một chút?”
“Đúng vậy, kí chủ. Nhớ nắm chắc cơ hội.”
Cái này sao có thể! Anh là một người đàn ông, làm sao có thể vụng trộm hôn một cô gái nhỏ! Muốn hôn cũng phải quang minh chính đại hôn mới đúng!
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ rất chính trực, chân lại không nghe lời đi tới trước cửa phòng Lãnh Đan Thu. Anh im lặng thăm dò đi vào phòng, phát hiện cô không có động tĩnh, lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn sườn mặt của cô gái đang ngủ say, anh dịu dàng hôn xuống trán cô: “Ngủ ngon, Thu Thu.”
Cầu Cầu bị lời nói của anh làm cho buồn nôn: Có lẽ đây là sự dịu dàng của một thằng trai thẳng.
Anh đẩy cẳng chân cô vào chăn, lại dịch dém chăn, lúc này mới lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.
Hai giây sau, cô gái mở mắt ra, trong bóng tối không thể nhìn rõ cảm xúc của cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài chậm rãi.
Cô xúc động quá nên hôn anh, không nghĩ tới Tô Cẩn Hồng lại hiểu lầm.
Buổi sáng hôm sau, Lãnh Đan Thu vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Cẩn Hồng hai mắt thâm quầng, nhưng cả người tràn ngập sức sống, thần sắc sáng láng nở nụ cười rực rỡ: “Thu Thu, buổi sáng tốt lành!”
Lãnh Đan Thu nhất thời có chút bất lực, cô xoa xoa mái tóc rối bù, đột nhiên ý thức được hiện tại trông mình rất kinh khủng, vội vàng lách vào toilet. Đóng cửa lại, xoay người nhìn đến bên cạnh vòi nước, cô có chút hạn hán lời.
Trêи bồn bày biện bàn chải đánh răng, cùng với cốc nước súc miệng, cốc súc miệng đã đầy nước, bàn chải đánh răng cũng đã có sẵn kem đánh răng.
–
Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng nhàn nhã ngồi trêи sofa, xem tin tức với Cầu Cầu: Tôi sẽ không giống mấy tên nhóc này, thích một cô gái thì hận không thể mỗi ngày ở phía sau, loại đàn ông thành thục giống như tôi đều là dựa vào sức quyến rũ để chinh phục phụ nữ.
Cầu Cầu bán tín bán nghi, không đáp lời.
Giây tiếp theo, Lãnh Đan Thu đi ra khỏi phòng.
Tô Cẩn Hồng lập tức đứng lên, nở nụ cười tươi roi rói: Buổi sáng tốt lành!
Cầu Cầu: …
HẾT CHƯƠNG