Edit: Bonie
Beta: Xanh, TH
Lâm Miên Miên thật sự muốn bùng nổ.
Cô mặc kệ giáo viên đang nổi giận, nói dối là mình bị đau bụng để chạy từ trong phòng học ra thông báo cho Tô Cẩn Hồng. Vậy mà cậu ta lại ở chỗ này cùng nữ sinh khác tình chàng ý thiếp!
Trong nháy mắt, Lâm Miên Miên tủi thân xoay người lại. Cô đứng tại chỗ, nhìn nam sinh ở cách đó không xa nhận nước của nữ sinh khác.
Mắt Tô Cẩn Hồng thấy Lâm Miên Miên đứng ở cách đó không xa, nháy mắt luống cuống: Còn chưa tan học mà sao Lâm Miên Miên lại chạy ra đây rồi. Đến lúc bị mắng, mình là con trai da mặt dày thì không sao cả nhưng mà cô lại là một cô gái yếu đuối, đến lúc đó có lẽ là bị dọa đến khóc hu hu cho coi.
Sao cái hay cô không chịu học mà lại đi học cái xấu chứ!
Nghĩ vậy, Tô Cẩn Hồng có chút tức giận đi đến chỗ Lâm Miên Miên, kéo cánh tay cô đi đến khu phòng học.
Lâm Miên Miên còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Tô Cẩn Hồng hạ giọng tức giận nói: "Còn đang học, sao cậu lại chạy ra?!"
Lâm Miên Miên sợ ngây người, chính cậu ta trốn học ra chơi bóng, mình có lòng hảo tâm tới tìm cậu ấy mà cậu ấy không biết xấu hổ nói người khác trốn học?
"Tôi ra tìm cậu! Thầy giáo đang tức giận ở trong phòng học kìa!"
Tô Cẩn Hồng nghe được cô không phải trốn học thì thả lỏng, không quan tâm mà vẫy vẫy tay: "Tôi biết rồi, cậu mau trở về đi, không thì thầy dạy toán sẽ phát hiện cậu cũng chạy ra."
"Cậu không quay về sao?"
"Đánh xong trận này cũng còn dư mười phút. Dù sao thầy cũng tức giận rồi."
"Vậy thì tôi cũng không quay lại." Lâm Miên Miên giận dỗi nói.
"Cậu mà không quay lại đến lúc đó thầy dạy toán sẽ mắng cậu đến khóc đó."
"Với lại tôi ở đây chơi bóng, cậu ở đây làm gì?"
Lâm Miên Miên nghĩ tới việc mình sợ cậu bị giáo viên mắng nên có lòng hảo tâm chạy ra thông báo cho còn bị cậu ghét bỏ. Rõ ràng là chuyện của cậu ta vậy mà cậu ta một chút cũng không để tâm, với mình thì cực kỳ có lệ, còn với nữ sinh khác lại cười tủm tỉm.
Khốn nạn! Để cho cậu ta bị mắng một mình đi! Mình sẽ không để bị mắng cùng với cậu ta đâu.
Lâm Miên Miên cực kỳ tức giận, trong lòng thầm mắng Tô Cẩn Hồng. Cô cũng không cần phải nhiều lời nữa, hung hăng trừng mắt với Tô Cẩn Hồng, đúng là đồ nam sinh không biết tốt xấu, rồi ra vẻ kiêu ngạo quay người lại đi về lớp.
Nhìn bộ dạng của Lâm Miên Miên, Tô Cẩn Hồng chuẩn bị vẫy tay với cô cũng từ từ buông tay xuống, có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
Vương Du Bồi ở bên cạnh yên lặng chăm chú nhìn nữ sinh có vẻ thân thiết với Tô Cẩn Hồng, âm thầm nhớ trong lòng, chuẩn bị hỏi xem đấy là ai.
Tô Cẩn Hồng nhìn Lâm Miên Miên nghe lời mà trở lại phòng học, yên tâm chuẩn bị trở lại sân tiếp tục chơi bóng.
Mặc dù trông có vẻ như chọc cho cô không vui lắm...
"Ký chủ!!! Độ độc ác của nữ phụ tăng thêm %! Độ độc ác hiện tại là %!"
"???"
"Cái quái gì vậy? Sao đột nhiên lại tăng thêm %?"
Cầu Cầu thờ ơ lạnh nhạt nhìn ký chủ dậm chân, do ai đó làm cho nữ phụ thất vọng mà thôi. Người ta có lòng hảo tâm báo cho cậu trở về học, cậu lại muốn ở lại chơi bóng rồi chốc lát lại ở cùng nữ sinh kia!
Nó sẽ không nói cái này cho ký chủ xì trây vừa hư vừa ngốc đâu:)
Tô Cẩn Hồng ở trong lòng nhanh chóng xem lại mọi chuyện một lần nữa: Giáo viên dạy toán phát hiện mấy nam sinh trốn học chạy đi chơi bóng nên tức giận, Lâm Miên Miên nói dối là cô đau bụng sau đó chạy tới thông báo cho mình.
Sau đó, ờm...
Nghĩ đến thái độ nói chuyện vừa rồi của mình với Lâm Miên Miên, còn không quan tâm tới thông báo của cô mà lại chuẩn bị tiếp tục chơi bóng. Tô Cẩn Hồng đột nhiên chột dạ.
Hình như... Tám mươi phần trăm là... hơi... giẫm đạp lòng tốt của cô rồi.
Mặc dù quả thật cô đúng là một cô gái kì lạ, độ hắc hóa lập tức tăng thêm %. Tô Cẩn Hồng cực kỳ đau đớn: Phải làm bao nhiêu mới có thể bù đắp lại % kia chứ!
Người trẻ tuổi phải nên rộng lượng.
Haiiz, vẫn nên suy nghĩ lại cách để cho cô gái kia thêm vui vẻ. Tô Cẩn Hồng vừa đi vừa nghĩ.
Tô Cẩn Hồng đi qua thông báo tin tức bất hạnh với bọn Lý Ngọc An: Giáo viên dạy toán phát hiện bọn họ trốn học, ở lớp nổi trận lôi đình, đoán chừng một chút nữa chủ nhiệm lớp sẽ đến lớp bắt bọn họ.
Lý Ngọc An cùng với mấy nam sinh khác sau khi nghe thấy tin tức này thì bắt đầu kêu rên: "Làm sao bây giờ đây anh Hồng! Xong đời rồi! Chủ nhiệm lớp mà biết thì nhất định sẽ nói cho ba mẹ em nghe! Ba em đêm nay chắc chắn sẽ đánh em." Mấy người khác cũng là vẻ mặt đưa đám tỏ vẻ: Sau khi về nhà chắc chắn sẽ bị đánh.
Vốn dĩ ở sân bóng là các nam sinh thần thái sáng sủa, nháy mắt lưng không thẳng, chân cũng không đứng vững, vẻ mặt đưa đám nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng, hi vọng cậu đưa ra một chút ý kiến hay.
Tô Cẩn Hồng thấy mấy nam sinh trước mặt nhìn mình như nhìn chúa cứu thế, không biết làm sao.
"... Mấy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi cũng không có cách."
"Anh Hồng ~ cứu tụi em đi mà ~"
Tô Cẩn Hồng dở khóc dở cười nhìn bọn họ, thật là một chút mặt mũi cũng không còn. Một đám nam sinh đều m đang làm nũng.
"Được rồi, đến mức này rồi, còn có thể làm sao? Chủ động tìm giáo viên dạy toán xin lỗi thôi."
Tô Cẩn Hồng, Lý Ngọc An cùng vài người nữa nghênh đón toàn bộ ánh mắt đồng tình của mọi người khi bước vào phòng học, chổ ngồi còn chưa nóng đã bị gọi lên văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Cán sự ngữ văn mới từ văn phòng đi ra, đồng tình nhìn bọn họ, "Chủ nhiệm lớp cực kỳ cực kỳ giận dữ, các cậu bảo trọng."
......
Bước vào văn phòng của chủ nhiệm lớp, Tô Cẩn Hồng và Lý Ngọc An cùng vài người khác cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, chuẩn bị nghe mắng.
Không ngoài dự đoán, chủ nhiệm lớp đau lòng nhức óc nhìn bọn họ mấy cái, nước miếng bay tứ tung:
"Bây giờ là lúc nào mà mấy cậu còn dám trốn học đi chơi bóng! Đặc biệt là cậu! Tô Cẩn Hồng! Lý Ngọc An!"
Lý Ngọc An nhỏ giọng cãi: "Tiết này vốn dĩ là tiết thể dục mà thầy."
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng kéo Lý Ngọc An lại, chủ nhiệm lớp đang nổi nóng, cãi lại không phải tìm mắng sao?
Quả nhiên, chủ nhiệm lớp nổi giận: "Tiết thể dục, tiết thể dục! Các cậu chỉ biết học thể dục! Bây giờ các cậu đang đối mặt với cái gì các cậu có biết không? Rất nhanh sẽ phải phân ban, các cậu đừng có mà nghĩ mình là nam sinh, xếp hạng thành tích sau khi phân ban sẽ tăng lên. Có không ít ví dụ như vậy, nhưng mà tuyệt đối không phải ai cũng vậy! Ở các trường trung học trọng điểm, sau khi phân ban mà ở lại khoa học tự nhiên, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, thực lực đều không thể khinh thường!"
Tô Cẩn Hồng nhìn Lý Ngọc An còn muốn cãi lại, kéo lấy hắn, ngoan ngoãn trả lời thầy giáo: "Thầy ơi, tụi em biết sai rồi, sau này tụi em nhất định ít chơi bóng lại, lấy thời gian chơi bóng dung để học tập."
Ánh mắt chủ nhiệm lớp dời về phía Tô Cẩn Hồng, tận tình khuyên bảo: "Tô Cẩn Hồng em đừng có cảm thấy lần này kiểm tra đặc biệt tốt, lần này ngữ văn lại kéo em xuống, lần trước em còn không thuộc thơ đâu đấy. Không thể chỉ học mỗi toán lý hóa sinh, ngày thường cũng phải học thêm ngữ văn, có nghe không?"
Tô Cẩn Hồng cụp mắt gật gật đầu, thuận theo lời của chủ nhiệm lớp, sau đó làm bộ lơ đãng nói sang chuyện khác: "Dạ thư thầy. Em nhất định sẽ học thêm ngữ văn. Hình như Lâm Miên Miên học ngữ văn không tệ, đến lúc đó em sẽ hỏi cách làm văn của cậu ấy một chút."
Chủ nhiệm lớp vừa nghe đến tên Lâm Miên Miên, lộ ra một tia ý cười: "Lâm Miên Miên ngoại trừ học thuộc bên ngoài, mấy cái khác cũng không tệ lắm. Hơn nữa thành tích lần này của em ấy có tiến bộ rất lớn, đặc biệt là toán lý hóa sinh. Đúng lúc các em có thể trợ giúp lẫn nhau, em giúp em ấy khoa học tự nhiên, em ấy giúp em ngữ văn, đây không phải rất tốt sao?"
______
Lời tác giả:
Kịch nhỏ:
Chủ nhiệm lớp: Tô Cẩn Hồng và Lâm Miên Miên hai người này cùng giúp đỡ lẫn nhau học tập cho nên lần này có tiến bộ rất lớn, mấy em khác cũng phải học tập họ đấy.
Lớp học bắt đầu ồn ào: "Ồ ~"
Chủ nhiệm lớp không biết gì: Tôi nói sai gì à?
Tô Cẩn Hồng mặt điềm đạm: Thầy nói rất đúng.
Lâm Miên Miên:??? Ai muốn cùng cái tên khốn luôn ra vẻ nghiêm túc này học tập chứ?