Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện hiện là bao nhiêu?" Vân Thanh Thanh xách hộp thức ăn đi đến Nam Cung, vừa cân nhắc nên làm thế nào để Triệu Triệt hết bệnh, vừa hỏi tiểu hệ thống.
"Đã giảm, hiện tại là ." Tiểu hệ thống hồi đáp.
"Cái gì? !"
Thời điểm Vân Thanh Thanh vừa đến thế giới này, giá trị hắc hóa của Triệu Triệt cũng đã là . . . . . . Cũng chỉ kém có điểm.
Không ngờ cô hao hết tâm tư điều dưỡng cho hắn hơn nửa tháng, giá trị hắc hóa của hắn mới giảm có điểm!
Tuy rằng gần đây hắn không mắng chửi người khác nữa, tâm tình thoạt nhìn cũng tốt lắm, nhưng thực tế oán khí trong lòng hắn vẫn chưa được hóa giải, giá trị hắc hóa vẫn còn rất cao.
Vân Thanh Thanh thở dài, cô vốn tưởng rằng nhân vật phản diện còn ở thời niên thiếu sẽ dễ dàng công lược, lại không ngờ công lược Triệu Triệt lại còn khó hơn nhân vật phản diện đã trưởng thành.
Vân Thanh Thanh mang thức ăn đến, Triệu Triệt thấy tâm tình cô không được tốt lắm, hắn theo thói quen gắp thức ăn cho cô, vờ như không để ý hỏi: "Không vui sao?"
Cô xoa xoa mặt mình, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Ngủ trưa xong, ta và ngươi chơi chùy hoàn?" Triệu Triệt nhìn chằm chằm cô, đáy mắt hiện lên thân thiết.
Gần đây, Vân Thanh Thanh sau khi ăn cơm xong sẽ ngủ trưa ở Nam Cung rồi mới đi.
"Được, vừa hay ánh nắng hôm nay rất tốt, có thể chơi chùy hoàn." Vân Thanh Thanh gật đầu đáp ứng.
Kỳ thật cô là một người lười vận động, cũng không thích hoạt động thể thao ngoài trời, sở dĩ cô đáp ứng chơi với Triệu Triệt sau giờ ngọ là vì hy vọng hắn hoạt động nhiều hơn, có lợi cho sức khỏe hắn.
Nghe thấy cô đồng ý sau giờ ngọ sẽ ở lại, khóe miệng Triệu Triệt khẽ cong lên, tâm tình rất tốt, cơm trưa cũng ăn nhiều hơn mấy miếng.
Sau khi ngủ trưa, Vân Thanh Thanh thức dậy đi đến sân trước của Nam Cung, tay cầm một cây gậy nhỏ —cũng chính là gậy để chơi bóng, hai người cùng chơi trên sân bóng nhỏ Triệu Triệt thiết kế.
"Sao bóng của ta lại không vào được?" Vân Thanh Thanh đánh bóng cả mười lần cũng không lấy được một lần bóng vào lỗ, còn có một lần bởi vì cô dùng sức quá mạnh nên bóng bay vào trong đại điện.
"Nhất định là sân của ngài có vấn đề rồi, mặt sân gập ghềnh như thế này thì làm sao bóng lăn vào được chứ?" Vân Thanh Thanh chán nản luôn miệng oán giận với Triệu Triệt.
Đáy mắt Triệu Triệt mang theo ý cười, đi đến sau lưng cô, tay bắt lấy tay cô, bắt đầu hướng dẫn: "Tư thế của ngươi không đúng, thắt lưng phải khom xuống một tí."
Khoảng cách hai người quá gần, lưng Vân Thanh Thanh dán sát vào ngực hắn.
Ngực hắn rất rộng, dưới cái ôm ấm áp của hắn, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Theo khoảng cách hai người càng lúc càng gần, nhịp tim hắn càng đập nhanh hơn, dường như là vì cô mà đập.
Nhịp điệu và tốc độ tim kia tựa hồ như cùng linh hồn cô sinh ra một liên hệ nào đó, trong lòng bỗng tràn ngập một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. . . . . . Người trong trí nhớ và người bên cạnh đây thế mà lại trùng khớp với nhau.
Đang lúc chút tâm trí ấy vụt qua rất nhanh, tay cô dưới sự dẫn dắt của hắn đánh về phía trước một cú, bóng nháy mắt bay đi, ở bên biên của lỗ nhỏ lăn vài vòng rồi nhanh chóng lăn vào lỗ.
Triệu Triệt buông tay cô ra, nói: "Hầu hết các trận đấu chùy hoàn đều được tổ chức ở sân bên ngoài, gập ghềnh hơn ở Nam Cung rất nhiều, mặt sân nơi này bằng phẳng rộng lớn, đã là nơi dễ ghi bàn nhất rồi, khi ta còn nhỏ đã luyện tập chùy hoàn ở đây."
Vân Thanh Thanh nhất thời buồn bực, té ra mặt sân cô chơi là của thiếu nhi sao?
Càng khiến người ta buồn bực chính là, Triệu Triệt nhắm rất chuẩn, giống Lục Triệt như đúc.
Vân Thanh Thanh chưa từng chơi chùy hoàn với Lục Triệt, nhưng xét đến cung thuật thần kì của hắn, Lục Triệt nhất định chơi chùy hoàn cũng không kém.
"Các ngươi cứ tiếp tục vờ như không biết nữa đi." Vì sao nhân vật phản diện lại tương tự nhau, Vân Thanh Thanh đã chẳng muốn hỏi tiểu hệ thống nữa rồi.
Tiểu hệ thống này chính là đồng lõa với hệ thống chủ, cho dù nó có biết chuyện gì, nhất định nó vẫn sẽ tiếp tục giả nai.
Tiểu hệ thống bị cô oán giận, không hiểu ra sao cả: "Có chuyện gì? Ta làm gì cô rồi?"
Đang lúc Vân Thanh Thanh nói chuyện cùng tiểu hệ thống, thái giám câm cách đó không xa đột nhiên từ trong bụi cỏ đứng lên, phất tay với bọn họ, làm ra một cái thủ ngữ.()
() thủ ngữ ngôn ngữ của người câm điếc (dùng tay ra hiệu).
Nam Cung thoạt nhìn quạnh quẽ, nhưng thật ra không thiếu tai mắt, cái này cũng là Vân Thanh Thanh sau này mới biết được.
Công việc hàng ngày của ba thái giám câm là canh giữ cung điện, thái giám nhỏ tuổi nhất phụ trách trông cửa, một khi bên ngoài có động tĩnh gì, hắn sẽ báo hiệu cho Triệu Triệt.
Lúc trước, khi Vân Thanh Thanh vừa tới Nam Cung, căn bản không có phát hiện sự tồn tại của thái giám, cô còn ngốc nghếch nghĩ rằng Nam Cung bị bỏ hoang, không ai quản lý cả. Hiện giờ nhìn lại Nam Cung, Triệu Triệt kỳ thật quản lý cả cung rất tốt, rất cẩn thận.
"Đi!" Sau khi thấy thủ ngữ của thái giám câm, sắc mặt Triệu Triệt trầm xuống, kéo Vân Thanh Thanh đi vào điện.
Hắn kéo Vân Thanh Thanh vào trong phòng mình, sau đó nhét cô xuống dưới giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được nói chuyện, ta không gọi ngươi, ngươi cũng đừng ra ngoài."
Vân Thanh Thanh cố gắng thu mình lại, nhỏ giọng đáp: "Được."
Không biết là ai tới, vậy mà có thể khiến Triệu Triệt lộ ra vẻ mặt như gặp đại địch.
Vân Thanh Thanh kêu tiểu hệ thống ra ngoài nhìn một cái, một lát sau, tiểu hệ thống trở lại, nói: "Lưu Thiện đến."
"Lưu Thiện?" Vân Thanh Thanh nhất thời khẩn trương, Lưu Thiện này không phải người tốt lành gì, lần trước hắn còn sai cô hạ độc Triệu Triệt, lần này hắn tự mình đến cửa, hắn muốn làm gì Triệu Triệt?
Đang khi Vân Thanh Thanh lo sợ bất an, Lưu Thiện dẫn đầu một đám thái giám đưa đồ đến, đi vào trong đại điện Nam Cung.
Triệu Triệt ngồi phía trên, một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn hắn: "Lưu đại tổng quản, ngươi hiện giờ quyền cao chức trọng, hôm nay sao lại hạ mình đến hàn xá này của ta bàn chuyện?"
Lúc này, Lưu Thiện êm đẹp đứng phía dưới, biểu tình khiêm tốn, nhưng trong mắt Triệu Triệt lại cảm thấy hắn thập phần chướng mắt.
"Điện hạ quá lời." Lưu Thiện hành lễ xong, liền nói, "Điện hạ, bệ hạ lo lắng cho ngài, nói mấy ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, lệnh cho lão nô đưa chăn bông, quần áo mùa đông và đồ dùng chống lạnh tới cho ngài, cũng phân phó lão nô truyền lời với điện hạ, bảo điện hạ bảo trọng thân mình."
Biểu tình hắn nhu thuận, nói chuyện khách khí, chỉ là nụ cười trên khóe miệng kia lại lộ ra châm chọc.
Triệu Triệt khẽ cắn môi, phát ra một tiếng cười lạnh, nói: "Thay ta đáp lễ hoàng thúc, ta tạm thời còn chưa chết được, người nên bảo trọng sức khỏe phải là hắn mới đúng."
Nghe vậy, Lưu Thiện sửng sốt một chút, thầm nghĩ bệnh điên của thái tử ngày càng lợi hại, còn bắt đầu nguyền rủa hoàng đế.
Lưu Thiện vốn là một kẻ tinh ranh, hiển nhiên không làm theo lời của Triệu Triệt, hắn lập tức nở nụ cười, giọng the thé nói: "Bệ hạ long thể an khang, thiên thu muôn đời, là phúc của dân chúng."
Triệu Triệt vừa thấy Lưu Thiện liền khó chịu, lại càng không muốn nghe hắn a dua nịnh hót với hoàng đế như thế, Triệu Triệt vẫy tay gọi thái giám câm, nói: "Người đâu, tiễn khách."
"Ai, điện hạ." Lưu Thiện bỗng ngắt lời hắn, kỳ quái nói, "Bệ hạ đã đặc biệt phân phó phải đích thân giao những món đồ chống lạnh này đến tay của ngài, lão nô phải sắp xếp mấy thứ này cho thỏa đáng mới có thể báo cáo kết quả cho bệ hạ được."
Triệu Triệt nheo mắt, thái giám chết bầm này, đây là muốn lục soát cung của hắn?
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thái giám này tới là vì Vân Thanh Thanh.
"Ngươi cho rằng Nam Cung của ta là nơi muốn lục soát thì lục soát, muốn đi thì đi sao?" Vẻ mặt Triệu Triệt giận dữ, Lưu Thiện này thật sự lớn mật, dám lục soát cung của hắn!
Tuy rằng Lưu Thiện không sợ Triệu Triệt, nhưng cũng không dám đắc tội hắn.
Chẳng qua thái tử mà thật sự điên lên, hắn cũng không thể sống được, chuyện tình không có lợi thế này, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Bởi vậy, hôm nay Lưu Thiện đặc biệt đến Nam Cung chủ yếu là muốn diễu võ dương oai với Triệu Triệt một phen.
"Điện hạ, lão nô tuyệt không có ý này!" Lưu Thiện nhanh chóng khoát tay, lệnh cho bọn thái giám phía sau đem đồ đặt trên ngăn tủ gần đấy, "Điện hạ người xem, lão nô chỉ là muốn giúp ngài làm chút chuyện thôi."
Triệu Triệt mặt không đổi sắc hừ một tiếng, hắn đã sắp không khống chế được chính mình rồi.
Thái giám này rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao còn chưa đi?
Lưu Thiện quan sát sắc mặt Triệu Triệt, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Nghe nói điện hạ có chút thích cung nữ đối thực của ta?"()
()Đối thực (chữ Hán: 對食) nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính luyến ái nữ giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau lại trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.
Đối thực? !
Hắn nói. . . . . . chính là Vân Thanh Thanh?
Trong lòng Triệu Triệt run lên.
"Cung nữ kia, tên là Vân Thanh Thanh." Lưu Thiện cười cười lại bổ thêm một đao.
Cả người Triệu Triệt ngây ra, đối thực, Vân Thanh Thanh và Lưu Thiện sao lại là quan hệ này? !
Tay hắn gắt gao nắm chặt tay vịn ghế ngồi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Lưu Thiện thấy hắn phản ứng không tính là quá lớn, chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Thái tử điên chỉ là lợi dụng Vân Thanh Thanh mà thôi, không có ý gì khác với nàng ta.
Nhưng Lưu Thiện vẫn muốn tiếp tục thử hắn, cố ý để lộ túi tiền bên thắt lưng mình, giọng điệu như đang nói chuyện gia đình thường ngày cùng Triệu Triệt: "Nếu điện hạ thích, ta liền đem nàng cho điện hạ, chỉ là nàng ấy đã có hẹn ước đối thực với ta, nếu để nàng ấy hầu hạ điện hạ, khó tránh khỏi sẽ làm bẩn thân thể quý giá của điện hạ. . . . . ."
"Đủ rồi!" Triệu Triệt vung tay đập chung trà xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe.
Huyệt Thái Dương hắn đau như kim đâm, nếu Lưu Thiện còn nói tiếp, hắn thực sự sẽ phát điên lên.
Tại sao Vân Thanh Thanh chưa bao giờ nhắc tới việc này với hắn? !
Ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt trong ngực hắn, khiến ngực hắn phát đau, Triệu Triệt giận dữ cười một tiếng: "Chuyện hậu viện của ngươi, cùng ta có quan hệ gì? Cút ngay!"
Một ngày nào đó, hắn nhất định phải đem tên hoạn quan này thiên đao vạn quả!
Lưu Thiện thấy Triệu Triệt ẩn ẩn có dấu hiệu nổi điên, vội dẫn mọi người lui về phía sau, một bên nói: "Vâng, lão nô cáo lui."
Vẻ mặt Lưu Thiện sợ hãi, lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi Nam Cung, vừa bước ra khỏi cửa nhỏ xong, hắn lại khôi phục nụ cười trên mặt.
Tuy rằng hắn không kiểm tra được thái độ của Triệu Triệt đối với Vân Thanh Thanh là gì, nhưng thấy cảm xúc của hắn vẫn không ổn định như cũ, hắn đã hoàn thành sứ mệnh.
Bệ hạ biết được tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng.
Chờ sau khi Lưu Thiện rời đi, Triệu Triệt ngồi ngơ ngác trên ghế, thật lâu sau cũng chưa nhúc nhích.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trăng tròn lên cao, ánh trăng chiếu vào đại điện, hắn mới phản ứng lại chính mình đã ngồi chết khô ở đây cả buổi chiều.
Vân Thanh Thanh một mực núp dưới gầm giường, cô đã ngủ được một giấc, lúc tỉnh dậy mới phát hiện xung quanh đều tối đen.
Cô dụi mắt, từ dưới gầm giường chui ra, nói với tiểu hệ thống: "Lưu Thiện đã đi rồi à?"
"Đã sớm đi rồi." Vân Thanh Thanh buổi chiều ngủ rất say, nó gọi cô vài tiếng cô cũng không dậy.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì ?"Vân Thanh Thanh duỗi người, tìm tiểu hệ thống hỏi thăm tin tức.
"Không xảy ra chuyện gì lớn cả, chỉ là Lưu Thiện kia ăn nói lung tung, hắn nói. . . . . ." Tiểu hệ thống vừa mới chuẩn bị mở miệng, định đem những lời Lưu Thiện nói với Triệu Triệt cho cô biết nhưng đúng lúc này từ cửa chậm rãi truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Vân Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen cao lớn từ ngoài cửa chậm rãi đi về phía cô.
"Triệu Triệt?"
Thân ảnh cao lớn này, đúng là Triệu Triệt.
Trong bóng đêm, hắn nhìn chằm chằm vào cô, từng bước một lại gần cô.
Dưới ánh trăng, đường nét của hắn dần rõ ràng, Vân Thanh Thanh lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Khí chất lúc này của hắn đại biến, vẻ mặt tàn nhẫn, màu mắt đỏ như máu, dưới ánh trăng lạnh lùng, khuôn mặt vốn quen thuộc kia lại lộ ra vài phần xinh đẹp quỷ dị.
Hắn cười với cô, trong nụ cười kia xen lẫn dục vọng ham muốn, lẫn vào tuyệt vọng đau thương và hận ý không cam lòng.
"Ngài. . . . . . Làm sao vậy?"
Đúng lúc này, cô vô tình liếc thấy trăng tròn ngoài cửa sổ, trong lòng chợt không yên.
Người ta đồn rằng vào đêm trăng tròn phế thái tử sẽ càng trở nên điên loạn, trông như một con sói điên. . . . . .
Vân Thanh Thanh theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lui về phía sau từng bước.
Triệu Triệt không cho phép cô lui lại, nắm lấy cánh tay cô, hung hăng kéo cô vào lòng.
"Đối thực?" Hắn cúi đầu nói, giọng nói có chút hoa lệ.
"Đối thực là gì?" Bị hắn không kiêng nể gì nhìn chằm chằm, Vân Thanh Thanh nhất thời không phản ứng lại được.
"Ký chủ, đối thực là quan hệ hôn nhân bất chính giữa thái giám và cung nữ."Tiểu hệ thống sợ hãi nhắc nhở.
"Hả?" Vân Thanh Thanh vẻ mặt không hiểu, cô biết Lưu Thiện ham muốn cô, nhưng cô không biết Lưu Thiện sẽ đem việc này nói cho Triệu Triệt.
"Còn không thừa nhận? Hử? Ngươi vậy mà lại thích cùng thái giám thông đồng với nhau?" Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp như tiếng đàn, rất mê người.
Vân Thanh Thanh nghe đến lỗ tai tê rần, nhưng cô rất nhanh trấn tĩnh lại, giải thích: "Đó là Lưu Thiện nói hưu nói vượn!"
Dù sao thái giám và cung nữ kết đối thực cũng không phát giấy hôn chứng, cô muốn nói thế nào liền nói thế ấy, huống chi, cô vốn không có cảm tình với Lưu Thiện.
"A, còn gạt ta." Đôi mắt Triệu Triệt đỏ ngầu, thanh âm cũng càm thêm âm trầm, "Túi tiền của hắn và ngươi giống hệt nhau, hơn nữa, trên túi tiền của hắn còn thêu một con uyên ương."
Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa bị tức hộc máu.
Nguyên thân thật sự là quá hố người rồi, không có việc gì đi thêu uyên ương trên túi tiền của Lưu Thiện làm gì chứ!
"Còn muốn giải thích sao?" Triệu Triệt ép sát lại gần cô.
Vân Thanh Thanh hai tay đẩy hắn, bị bắt ngửa đầu, muốn tránh xa hắn ra một chút.
Triệu Triệt không để cô kháng cự nửa phần, hắn nhấc đầu gối đẩy chân cô, ép cô mềm nhũn ngã xuống, sau đó cúi xuống, giữ đầu cô lại, dùng sức hung hăng hôn xuống.
Hắn mặc kệ mọi thứ mà xâm nhập, Vân Thanh Thanh nửa quỳ trên mặt đất, bị