Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngoài đình bát giác Ỷ Mai Viên.
Không ngoài dự đoán của Vân Thanh Thanh, từ đầu đến cuối quá trình ở thưởng mai hội đều diễn ra giống với nguyên tác, sau khi tham dự yến hội thì chính là cuộc tỉ thí văn học và võ thuật do hoàng đế tổ chức.
Lúc này, Vân Thanh Thanh đang ngồi nghỉ chân trong mái đình dành cho nữ quyến, vừa ăn mứt hoa quả vừa nghe mấy nữ nhân ríu rít trò chuyện, tâm tình rất tốt.
Đương nhiên, nếu không có An Nam hầu phu nhân đang ngồi bên cạnh cô nức nở thì tâm tình của cô có lẽ sẽ còn tốt hơn một chút.
An Nam hầu phu nhân cùng lão khuê mật của bà ta ngồi cạnh cô, lão khuê mật tính muốn ra mặt giúp hầu phu nhân nên kỳ quái nói: "Bây giờ làm kế mẫu cũng thật khó khăn mà, toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho nhi tử và nhi tức (), thế mà phu thê người ta lại còn oán hận kế mẫu, đã không cảm kích thì thôi, còn không đem kế mẫu để vào trong mắt. Ngươi nói có đúng không, An Nam hầu phu nhân?"
() nhi tức: con dâu.
An Nam hầu phu nhân kéo tay áo lão khuê mật, giọng điệu ủy khuất: "Muội muội, ngươi cũng đừng nói như vậy, loại sự tình này truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe."
Nhóm nữ quyến đều là đám người thành tinh, đều nghe hiểu được ý tứ trong lời nói lão khuê mật, mọi người đều rất hả hê khi thấy người gặp họa, quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh buông mứt hoa quả trong tay xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói với lão khuê mật: "Để ta kể cho vị phu nhân này một câu chuyện xưa, trước đây có một con chó, nó rất thích giúp mèo bắt chuột, các ngươi đoán xem, sau đó chó và mèo đã xảy ra chuyện gì?"
Vì thể diện của An Nam hầu phủ, cô nhỏ giọng cảnh cáo để bọn họ câm miệng lại trước đã.
Lão khuê mật lộ ra vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi có ý gì?"
Vân Thanh Thanh nâng cằm, nhỏ giọng cười nói: "Sau đó, do chó không làm tròn bổn phận của mình nên khiến nhà của chủ nhân bị trộm, chủ nhân liền đánh chết cả chó lẫn mèo!"
Nữ quyến bên cạnh không cẩn thận nghe được lời của cô, "Xì" cười một tiếng.
Nữ quyến nhỏ giọng nói: "Ngươi nói chính là. . . . . . Bắt chó đi cày, chó lại bắt chuột (), xen vào việc của người khác sao?"
() Bắt chó đi cày, chó lại bắt chuột: việc của chó là giữ nhà, còn bắt chuột là việc của mèo, cho không lo giữ nhà mà lo bắt chuột khiến chủ nhà bị trộm. Câu này ám chỉ lo việc bao đồng, tọc mạch truyện người khác.
Vân Thanh Thanh gật đầu với nàng ta, nữ quyến không khỏi phát ra một tiếng cười: "Thì ra là thế!"
Ra là Vân Thanh Thanh muốn nói lão khuê mật lo chuyện bao đồng. Ngẫm lại cũng đúng, việc nhà của An Nam hầu phủ người ta, đến phiên một người ngoài đi quản sao? Thật sự là tức cười.
Sau khi mắng chửi hầu phu nhân và lão khuê mật xong, trong lòng Vân Thanh Thanh rất sảng khoái.
Đem lão khuê mật mắng thành chó, đem An Nam hầu phu nhân mắng thành mèo, nhìn bụng dạ thối nát của bọn họ đi, nói bọn họ là a miêu a cẩu cũng là quá hời rồi.
An Nam hầu phu nhân bị mắng như thế sắc mặt có chút khó coi.
Vân Thanh Thanh rõ là cố ý chọc tức bà ta.
Gần đây thân thể An Nam hầu phu nhân không tốt, không chịu được tức giận, An Nam hầu phu nhân
bị chọc tức nên lại ngã bệnh.
Lão khuê mật vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục lớn tiếng châm chọc Vân Thanh Thanh: "Hay lắm, Lục Đại thiếu phu nhân thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, ta cũng bị an bài trong đó, khó có thể tưởng tượng ở nhà ngươi sẽ còn bất kính với mẹ chồng thế nào nữa."
Vân Thanh Thanh cạn lời nhìn bà ta, lão khuê mật này là muốn nháo đến tất cả mọi người đều biết?
Vừa rồi cô còn muốn nhỏ giọng hiếu kính, chừa lại cho bọn họ mặt mũi, bọn họ còn cố tình muốn ép cô.
Được, đã vậy thì cô đành phải phụng bồi.
"Vậy thì thỉnh vị phu nhân lạ mặt này nói xem, ta bất kính với mẹ chồng thế nào vậy?" Vân Thanh Thanh cầm một nắm hạt dưa, nực cười nhìn lão khuê mật.
Hôm nay thật là một thời điểm tốt, nếu An Nam hầu phu nhân muốn mất mặt như vậy, vậy cô liền cùng bọn họ mất mặt!
Mọi người nghe cô xưng hô với đối phương là "Phu nhân lạ mặt" xong, lại là một trận tiếng cười.
Ai nấy đều nghĩ thầm, người ta đã nói là không biết ngươi, ngươi còn mồm mép mắng chửi không dứt, có phải là quản quá rộng rồi không?
"Ngươi đã chủ động gây sự, vậy ngươi đừng trách trưởng bối ta nói rõ ra cho ngươi biết. Ngươi nhìn các phủ nhà người ta xem, phu quân nhà ai mà chẳng có vài thiếp thất, còn ngươi thì sao, ngươi bá chiếm phu quân, bụng dạ thì không có động tĩnh gì, đây không phải ghen tị thì là cái gì." Lão khuê mật trực tiếp chỉ ra Vân Thanh Thanh dưới gối vô tử(), còn không cho phu quân nạp thiếp.
() chỉ việc không có con
Nữ quyến ngồi cạnh Vân Thanh Thanh đột nhiên cười lạnh một tiếng, lớn giọng nói cho mọi người đều nghe: "Ta nghe nói cũng không phải Lục Đại thiếu phu nhân không muốn cho phu quân nạp thiếp! An Nam hầu phu nhân vốn muốn nạp hai vị bình thê cho Lục tri phủ, nhưng các cô nương đó lại không muốn gả đi, ngược lại muốn gả cho Lục Nhị công tử, chuyện này thật không trách Lục Đại thiếu phu nhân được."
Vân Thanh Thanh kinh ngạc nhìn nữ quyến bên người.
Vị nữ quyến này và cô hoàn toàn không quen biết nhau, vì sao lại phải nói giúp cô?
Còn có . . . . . Vì sao nàng ta lại biết rõ ràng chuyện nhà cô như vậy?
Dường như cảm giác được nghi hoặc của Vân Thanh Thanh, nữ quyến kéo tay áo cô, nhỏ giọng nhắc: "Ta là chính thê của đồng liêu Lục đại nhân, ta chịu ủy thác của Lục đại nhân đặc biệt tới chiếu cố người, thiếu phu nhân chớ có kinh ngạc."
Sao cơ?
Vân Thanh Thanh nhất thời ngẩn cả người.
Lục Triệt sợ cô trong yến tiệc bị đám người An Nam hầu phu nhân khi dễ ức hiếp nên đã đặc biệt nhờ vả phu nhân của đồng liêu đến giúp cô một tay. . . . . .
Tim cô không nhịn được đập nhanh hơn.
Lục Triệt đối với cô tốt như vậy, ở nhà thì lo lắng cô chịu ủy khuất, xuất môn bên ngoài còn lo lắng tìm người chăm sóc cô, nam nhân chu đáo tỉ mỉ như thế, thắp đèn tìm khắp nơi cũng không kiếm được.
Cô không biết nên dùng thứ gì báo đáp lại cho hắn đây.
"Ai da, sau khi hai vị cô nương kia coi trọng Lục Nhị thiếu gia thì thế nào rồi? Cuối cùng các nàng có gả cho Lục Nhị thiếu gia không?" Nhóm nữ quyến thích nhất là nghe chuyện bát quái, bọn họ biết gần đây An Nam hầu phủ có biến nên liền ôm tâm tư muốn hóng chuyện.
"An Nam hầu phu nhân dĩ nhiên là không hài lòng rồi!" Nữ quyến nháy mắt với Vân Thanh Thanh một cái, lớn tiếng cười nói.
Nhóm nữ quyến đều tỏ ra rất ngạc nhiên, đồng thanh thốt lên: "Hèn chi~"
Muốn nhét thêm hai bình thê vào hậu viện của con riêng để làm khó hắn, kế mẫu ác độc!
Toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nhi tử và nhi tức cái gì chứ, cái này hoàn toàn là toàn tâm toàn ý muốn hại người ta nha!
Mọi người ăn dưa xong, sau đó cẩn thận nhớ lại, lại nhìn về phía An Nam hầu phu nhân, chỉ cảm thấy phụ nhân này ngày thường chua ngoa, giả mù sa mưa khiến người ta buồn nôn, ai biết được bà ta lại còn hành hạ con riêng và con dâu như thế nào nữa.
Khi mọi người một lần nữa nhìn về phía Vân Thanh Thanh, đặc biệt cảm thấy lúc còn nhỏ nàng nhu thuận, ôn nhu hiền thục, cô nương dịu dàng, xinh đẹp như thế lại bị gả đến hang hổ hang sói như An Nam hầu phủ, thật là phải chịu nhiều ủy khuất rồi!
Đều là do An Nam hầu phu nhân kia, thật sự là một kế mẫu độc ác!
Có vài vị nữ quyến rất thích bênh vực kẻ yếu, sau khi yến hội kết thúc, các nàng đi tìm được Vân Thanh Thanh, vỗ ngực nói: "Lục Đại thiếu phu nhân, ngươi sống thật không dễ dàng, nếu lần sau ngươi bị bà ta khi dễ, liền đến phủ quốc công gia của ta, chúng ta ra mặt giúp ngươi. Nếu bà ta còn khi dễ ngươi, chúng ta cùng ngươi tiến cung, tìm Hoàng hậu nương nương làm chủ cho ngươi!"
Nữ nhân khắp thiên hạ đều do hoàng hậu quản, An Nam hầu phu nhân dù cho có lấy danh phận bà bà cũng không thể một tay che trời!
Vân Thanh Thanh nhận lấy ý tốt của chư vị nữ quyến, ghi nhớ kỹ gia môn nhà nào để lúc trở về sẽ đưa lễ tạ ơn đến cho các nàng.
Phu quân của nhóm nữ quyến sau này sẽ giúp đỡ cho Lục Triệt, cô phải giúp Lục Triệt giữ gìn quan hệ trên quan trường.
Trên bàn tiệc của nhóm nữ quyến vô cùng náo nhiệt, nhóm nam nhân bên này một khắc cũng chưa nhàn rỗi.
Sau khi yến hội bên nam nhân kết thúc, hoàng đế cười híp mắt đi tới, tư thế hận không thể cho người ta biết chính mình là kim chủ lớn nhất của thưởng mai hội.
Ngay khi hoàng đế xuất hiện ở bữa tiệc liền dẫn tới một hồi huyên náo.
Chờ sau khi yến tiệc bên nữ quyến kết thúc, Vân Thanh Thanh liền nghe thấy tin tức hoàng đế muốn tổ chức tỉ thí văn võ cho các nam nhân.
Vân Thanh Thanh đi theo nhóm nữ quyến đến nơi tỉ thí.
Lúc này, tất cả nữ quyến cùng nam nhân đang tụ lại một chỗ cùng xem thi đấu.
Lục Triệt lạnh nhạt đứng trong đám người, hình như không thấy hứng thú với bầu không khí náo nhiệt này chút nào.
Hoàng đế ngồi ở nơi cao nhất trên sân thi đấu sai người đi lấy phần thưởng của hôm nay.
Cung nhân mở dải lụa đỏ che phần thưởng ra, đợi đến khi nhìn thấy phần thưởng trong khay, con ngươi Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Trong khay là một chuỗi vòng ngọc hoa mai mỹ lệ, Vân Thanh Thanh liếc mắt một cái liền nhìn ra chuỗi vòng ngọc này là một bộ với cây trâm "Đạp tuyết tầm mai" của cô.
Lục Từ vốn đã muốn tham gia võ thí, đợi sau khi nhìn thấy chuỗi vòng ngọc kia, vẻ mặt hắn trở nên phức tạp, sau đó nhìn về phía Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh thấy Lục Từ ở nơi đông người mà nhìn mình như vậy, trong lòng kinh hãi, vội vàng trốn phía sau nhóm nữ quyến, tránh đi ánh mắt của hắn.
Lục Từ thấy bộ dạng nhát gan kia thì không khỏi bật cười.
Hắn nghĩ, chẳng qua chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, có cần phải sợ hãi vậy không?
Sau khi trận đấu bắt đầu, Lục Từ dẫn đầu tiến vào sân thi đấu, đoạt được bộ cung tiễn lớn nhất.
"Chư vị huynh đệ, thật ngại quá, chuỗi vòng ngọc này ta nhất định sẽ lấy được." Lục Từ tự tin hướng người xung quanh cười, ngôn từ tràn đầy khiêu khích.
Không đợi mọi người mở miệng khinh bỉ, hắn cũng đã khai cung nhắm ngắm ngay bia, liên tiếp bắn ra ba mũi tên trúng ngay hồng tâm.
"Chư vị, ngại quá, là ta thắng." Lục Từ buông cung tiễn nói.
Hắn gấp gáp muốn lấy chuỗi vòng ngọc kia đưa cho Vân Thanh Thanh, chứng minh thực lực của hắn cho nàng thấy.
Thấy Lục Từ hung hãn như thế, đám người nhất thời không thể nói gì. Ba mũi tên đều bắn trúng hồng tâm, bọn họ còn có thể so như thế nào nữa?
"Hay lắm! Lục Nhị quả nhiên là võ nghệ cao cường!" Hoàng đế nhìn Lục Từ, nói: "Ai da, động tác của ngươi nhanh quá, chuỗi vòng ngọc "Đạp tuyết tầm mai" này trẫm cũng chỉ có thể ban cho cho ngươi. . . . . ."
"Bệ hạ, đợi đã!" Đúng lúc này, ngoài sân đấu bỗng nhiên vang lên giọng nói, giọng hắn nghe như nước suối kêu, rất êm tai.
Vân Thanh Thanh nhìn về phía sân thi đấu, chỉ thấy Lục Triệt một thân khoác lông cáo trắng chậm rãi đi xuống, cước bộ trầm ổn, thanh âm kiên quyết: "Bệ hạ, thần cũng muốn so tài."
Vân Thanh Thanh nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Lục Triệt thân là một quan văn trị quốc, hắn lại muốn cùng đệ đệ mình so võ nghệ cái gì chứ?
Hoàng đế vốn là thích xem náo nhiệt, lúc này Lục Triệt thân là quan văn lại chủ động đưa ra yêu cầu so tài bắn tên cùng quan võ, hoàng đế mừng rỡ muốn nhảy dựng lên trên ghế, vỗ tay nói: "Được! Lục ái khanh, ngươi nhanh nhanh cùng đệ đệ ngươi so tài một lần."
Lục Triệt bình tĩnh giao áo khoác cho hạ nhân, bước vào sàn đấu.
Hắn không giống Lục Từ vừa ra khỏi cửa liền mặc quần áo quân nhân, trường sam trên người hắn có chút không tiện.
Lục Triệt cúi đầu thắt thật chặt ống tay áo, trong suốt quá trình chỉnh trang lại ống tay áo, hắn lặng lẽ quay đầu liếc nhìn về phía Vân Thanh Thanh.
Ánh mắt hắn kiên định như đang muốn trấn an cô, không muốn cô phải lo lắng.
Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, lòng Vân Thanh Thanh không hiểu sao bỗng cảm thấy yên tâm.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Triệt lưu loát giương cung, sau đó kéo căng.
Dáng người hắn mảnh khảnh, bóng lưng thẳng tắp như tuyết tùng, tư thế giương cung phá lệ tao nhã, từ xa nhìn lại, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tác phong không biết đẹp hơn mấy tên võ tướng khi bắn tên biết bao lần.
Vân Thanh Thanh ôm ngực, cảm giác hình như tim mình đập hơi nhanh.
Từ góc nhìn của cô có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, bởi vì híp một con mắt, lông mày hắn nhăn lại, môi mỏng cũng mím chặt, đường nét góc mặt cực kỳ tinh xảo, thêm làn da trắng hơn tuyết càng khiến hắn đẹp như một kiệt tác chạm ngọc.
Quả nhiên trượng phu nhà mình là đẹp nhất.
Ngay lúc Vân Thanh Thanh vẫn đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì xung quanh lại một trận ồn ào náo nhiệt.
Tốc độ đổi tên của hắn rất nhanh, thậm chí cùng tốc độ với Lục Từ, sau khi ba tiếng phá gió vang lên, ba mũi tên của Lục Triệt cũng đã bắn trúng hồng tâm.
"Hay! Thế mà lại ngang tài ngang sức!" Hoàng đế kích động đứng lên, nói tiếp, "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị (), người đâu, đem bia ngắm dời ra xa chút nữa để bọn họ tiếp tục so tài!"
() Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: nghĩa là văn thì tuỳ theo cảm xúc của người đọc nên không thể nói ai trội hơn ai được, còn võ thì ai cũng muốn mình đệ nhất, xưng hùng xưng bá, trong khi anh hùng thiên hạ thì tài năng lớp lớp nên không ai muốn là người đứng thứ hai cả!
Cung nhân nhanh chóng dời bia ngắm về phía sau.
Lục Triệt bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lục Từ một cái, nói: "Nhị đệ, ta muốn đoạt chuỗi vòng ngọc này tặng cho đại tẩu của đệ, còn đệ thì sao?"
Mặt Lục Từ đỏ lên, ấp úng nói: "Nếu đại ca muốn tặng cho đại tẩu, ta giao nó cho đại ca. . . . . ."
Hắn vốn muốn thắng giải để tặng Vân Thanh Thanh, giao cho Lục Triệt hay giao cho Vân Thanh Thanh đều như nhau cả, dù sao đi nữa nó cũng sẽ về tay Vân Thanh Thanh.
Chỉ là thái độ của đại ca thực làm cho người khác hoài nghi, chẳng lẽ đại ca đã biết hắn thầm mến Vân Thanh Thanh?
"Không cần, nếu đệ là nam nhân thì hãy đấu với ta đi." Lục Triệt quả quyết cự tuyệt, lạnh lùng nhìn hắn.
Lục Từ bị hắn làm cho hoảng hốt, vội hỏi: "Đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực đấu với huynh."
Trận thứ hai kết thúc, Lục Từ và Lục Triệt lại một nữa không phân được thắng bại.
Lục Triệt buông tiễn, sắc mặt lạnh như băng, Lục Từ lại là vẻ mặt chột dạ.
Thấy hai anh tài trước mặt chẳng phân được cao thấp, hoàng đế kích động mặt đỏ bừng bừng, la to nói: "Đấu thêm vài trận nữa, tiếp túc thi đấu!"
Liên tiếp đấu bốn trận, Lục Từ rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, chủ động buông cung tiễn, hướng hoàng đế nói: "Bệ hạ, thần nhận thua."
"Lục Nhị, vì sao ngươi không so tiếp?" Hoàng đế ngồi trên cao hận không thể để hai huynh đệ Lục gia tiếp tục so tài.
"Đại ca là quan văn, mà thần mỗi ngày đều luyện võ, hiện giờ trời đông giá rét, hạ quan vốn là chiếm ưu thế hơn, đây là bất công, bởi vậy hạ quan nhận thua." Lục