Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau, khi Vân Thanh Thanh mở mắt ra thì đã không thấy Lục Triệt đâu.
"Người đâu! Người đâu!" Vân Thanh Thanh xốc chăn lên, kêu nha hoàn tiến vào, "Thiếu gia đâu rồi?"
Nha hoàn thành thành thật thật bẩm báo: "Thiếu gia phân phó chúng nô tì nói cho người biết ngài ấy đến nha môn rồi, kêu người đừng lo lắng, buổi tối ngài ấy sẽ trở về."
Vết thương của hắn còn chưa khỏi mà đã đi xử lí công việc rồi?
Vân Thanh Thanh gãi đầu, không khỏi oán giận nói với tiểu hệ thống: "Trong nhà có một nam nhân liều mạng muốn làm việc, thật đúng là làm cho người ta đau lòng."
"Ta thật sự rất lo cho thân thể hắn." Vân Thanh Thanh lo lắng nói, từ lúc nhỏ Lục Triệt đã thường xuyên chịu đòn và bị hạ độc, sau này thật vất vả mới trưởng thành được thì hắn lại trở nên không thích ăn cơm, cũng ngủ không ngon giấc, lỡ như ngày nào đó thân thể hắn không chịu được nữa thì phải làm sao đây?
Vân Thanh Thanh vừa ăn vừa nghĩ, đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề hôm qua.
Lục Triệt nói hắn đã gặp hoàng thượng đang cải trang vi hành . . . . . .Nhưng rốt cuộc thì làm sao hắn gặp được?
Vân Thanh Thanh biết hắn rất có tài, lại có tham vọng, chẳng qua chỉ cần có cơ hội để gây ấn tượng với hoàng thượng mà thôi, nhưng mà. . . . . . cơ hội này làm sao mà có?
Để biết được tin tức chuẩn xác hoàng thượng xuất cung, không phải trả một cái giá lớn, thì chính là mượn thế lực của kẻ khác giúp đỡ.
Hắn mượn thế lực của kẻ nào? Chẳng lẽ là thế lực của phản vương?
Vân Thanh Thanh sợ lạnh cả sống lưng, run rẩy buông thìa xuống: "Tiểu hệ thống, nếu giá trị hắc hóa của hắn giảm hết nhưng lại đi theo phản vương tạo phản thì nhiệm vụ của ta thành công hay thất bại?"
"Thất bại." Tiểu hệ thống trả lời, "Thanh trừ giá trị hắc hóa là điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ. Chủ ý ban đầu của hệ thống chủ khi giao nhiệm vụ chính là cứu thế giới bằng cách cứu vớt nhân vật phản diện. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, nếu cả thế giới sụp đổ, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện có giảm về thì cũng có ích lợi gì đâu?"
Nói không sai. . . . . .
Tuy rằng Lục Triệt ung dung bình tĩnh dựa theo ý nguyện của cô lên kinh thành làm quan, nhưng mối hiểm họa phản vương vẫn còn tồn tại như cũ.
Vân Thanh Thanh cắn răng: "Ta phải xử lý An Nam hầu phu nhân trước một bước."
Khoảng cách thời gian Lục Triệt bị ám sát lần thứ hai cũng không còn bao xa.
Trong lần ám sát này, thủ hạ của An Nam hầu phu nhân hầu như toàn lực xuất động.
Vân Thanh Thanh tính toán thông qua lần này ám sát An Nam hầu phu nhân ngược lại.
"Cô phải tiếp cận An Nam hầu phu nhân lần nữa." Tiểu hệ thống nói.
Vân Thanh Thanh trả lời: "Ngươi nói đúng."
Thời điểm khi con người đang phẫn nộ mới dễ dàng lộ ra sơ hở nhất.
Vì tương lai của Lục Triệt, Vân Thanh Thanh nhất định phải liều mạng.
Suy tính kế sách xong, cô nhanh chóng mang theo nha hoàn ra khỏi cửa viện, một đường hướng tới khách viện mà đi.
() khách viện: nơi cho khách ở
"Thiếu phu nhân, chúng ta đi đến khách viện làm gì?" Nha hoàn dìu Vân Thanh Thanh, khó hiểu hỏi.
Vân Thanh Thanh thản nhiên đáp: "Tất nhiên là tới gặp hai vị biểu tiểu thư."
"Thiếu phu nhân! Sao người lại đến gặp bọn họ, bọn họ là muốn đoạt thiếu gia với người mà. . . . . ." Nha hoàn tức giận nói.
"Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng." Vân Thanh Thanh vỗ vỗ cánh tay nàng ta.
Hai vị biểu tiểu thư lúc này đều đang ở trong khách viện.
Hôm qua Lục Triệt ở trong từ đường ầm ĩ một hồi, hai vị nữ phụ nhìn Vân Thanh Thanh bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhất là thi nhân tài nữ, trong ngoài lời nói đều tràn ngập mùi giấm chua.
"Ta quả thật rất hâm mộ tẩu tẩu được gả cho vị hôn phu tốt như biểu ca." Khi ở một mình với Vân Thanh Thanh, đám nữ phụ này cũng thật tự giác mà sửa miệng, không thèm xưng hô với cô là "Tỷ tỷ" nữa.
Đám nữ phụ này là quân cờ gia tộc nuôi lớn, từ nhỏ gia tộc đã dạy bọn họ phải biết trèo lên cao, lúc ấy An Nam hầu phu nhân cùng các nàng hứa hẹn, chỉ cần các nàng nguyện ý làm thiếp, chờ qua vài năm nữa sau khi Vân Thanh Thanh bị hưu, liền nâng các nàng lên thành bình thê.
Làm bình thê của con cả hầu phủ, thật sự rất mê người, các nàng liền nhận lời.
"Hôm nay ta tới đây là muốn mời riêng các ngươi ra ngoài đi dạo một chuyến." Vân Thanh Thanh nói.
Hai vị nữ phụ mới vào kinh không lâu, cả ngày ở trong khách viện không có việc gì làm, cuộc sống không có gì thú vị cả, nếu Vân Thanh Thanh đã mở miệng mời, bọn họ đương nhiên đáp ứng.
Vân Thanh Thanh tủm tỉm cười, cầm lò sưởi tay, kêu một chiếc xe ngựa chở theo hai vị nữ phụ cùng đi.
Sau đó, bọn họ đi vào một cửa hàng trên phố.
Hai vị nữ phụ trước đây ít khi xuất môn, hiện giờ nhìn thấy kinh thành phồn hoa náo nhiệt, bọn họ đều lộ ra biểu tình hăng hái phấn khởi, nhưng do nghi ngại lễ pháp hạn chế, hai người chỉ dám bám qtheo sau Vân Thanh Thanh, Vân Thanh Thanh đi đâu bọn họ liền đi đó.
Vân Thanh Thanh nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi của bọn họ, rất vừa lòng thỏa mãn.
Hôm nay cô đặc biệt phái người đi nghe ngóng, giờ ngọ hôm nay Lục Từ sẽ đến con phố này tuần tra.
Vân Thanh Thanh mang theo hai nữ phụ đi dạo trên phố, cuối cùng cũng nhìn thấy được Lục Từ bên ngoài một cửa hàng bán gạo.
Lục Từ đang cùng người bán hàng nói chuyện gì đó với nhau, xa xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn lập tức buông sự vụ trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ Vân Thanh Thanh.
"Đại tẩu." Do là có người ngoài ở đây, Lục Từ đành khách khách khí khí gọi một tiếng "Đại tẩu".
Vân Thanh Thanh muốn giới thiệu nữ phụ cho nam chính quen biết để tình tiết câu truyện trở về quỹ đạo ban đầu, tránh cho An Nam hầu phu nhân cứ suốt ngày nhớ thương nhân vật phản diện mà nhét người cho hắn.
Vậy nên Vân Thanh Thanh liền chủ động mời Lục Từ: "Khí trời rét lạnh, chúng ta đi đường cũng mệt mỏi rồi. Không bằng cùng nhau vào trà quán uống chén trà ấm người."
"Muội. . . . . ." Lục Từ đã lâu không nghe được mấy lời tử tế từ Vân Thanh Thanh, không ngờ hôm nay nàng lại khách khí với mình, lập tức ôm quyền, mừng rỡ như điên nói, "Được, ta cùng đại tẩu vào trong ngồi đi."
"Hai vị muội muội cũng cùng chúng ta vào đi, đều là người trong nhà cả, không cần khách khí làm gì." Vân Thanh Thanh nói với hai vị nữ phụ.
Hai nữ phụ này hàng năm ở khuê phòng, hiếm khi nhìn thấy nam nhân bên ngoài, hiện tại lại nhìn thấy Lục Từ khôi ngô anh dũng như thế, sớm đã mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng.
Uống một ngụm nước trà, khí độ phóng khoáng cùng lời nói cử chỉ của Lục Từ càng làm cho tim hai nữ phụ kia đập liên hồi.
Đám nữ phụ nghĩ thầm, Lục Từ này chưa vợ chưa con gần ngay trước mắt, còn có ai đi nhớ thương Lục Triệt đã có thê tử?
Vân Thanh Thanh mỉm cười nhìn phản ứng của hai nữ phụ, trong lòng thầm nghĩ Lục Từ chắc hẳn sẽ cảm tạ cô, nếu không phải hôm nay cô đưa bọn họ đến đây thì còn không biết khi nào hắn mới có thể cưới được bọn họ về hưởng phúc đâu.
Thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Vân Thanh Thanh, Lục Từ cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên hắn có một ý nghĩ kì lạ
Đó là Vân Thanh Thanh cố ý đưa hai vị biểu muội tới gặp hắn.
Biết được ý đồ của nàng, hắn có chút buồn cười, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, vẫn cùng Vân Thanh Thanh diễn kịch.
Khi bốn người rời khỏi quán trà, Lục Từ cố ý đi rớt lại phía sau, thấp giọng nói với Vân Thanh Thanh: "Thanh Thanh, chỉ cần muội có thể tha thứ cho ta, muội kêu ta làm gì cũng được."
Lời này của hắn ám muội khả nghi, lại khiến người ta liên tưởng bậy bạ, Vân Thanh Thanh hoảng sợ, xém nữa ném lò sưởi tay đang cầm đi.
Cô lập tức xoay người, đang muốn mở miệng răn dạy hắn vài câu thì Lục Từ lại cười với cô, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Tiểu hệ thống cạn lời: "Hắn thật lưu manh."
Nhìn Lục Từ nhanh chóng biến mất ở trong đám người, Vân Thanh Thanh cắn răng: "Đâu chỉ lưu manh, quả thật là quái lạ!"
Trong Hòa Cư Đường.
Cô tổ mẫu đang cùng An Nam hầu phu nhân uống trà, hai người đang nói chuyện phiếm, nói mãi liền nói đến hôn sự của hai biểu tiểu thư.
"Đứa cháu của ta thích nhất chính là nam nhân anh tuấn uy vũ bất phàm, mấy năm nay ta vì hôn sự của nó mà lo lắng tới lui. Đúng rồi, hầu phu nhân, ta xem thấy Từ nhi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc nên lập gia đình rồi?" Cô tổ mẫu cười nói.
Khóe mắt An Nam hầu phu nhân giật giật, lời này của cô tổ mẫu là có ý gì?
Chẳng lẽ cô tổ mẫu nhìn ngó tới con trai bà ta? !
Chỉ bằng thân phận của Lục Từ, sau này tiền đồ rộng lớn, thê tử của hắn phải là nữ nhi quý tộc hàng đầu kinh thành. Mà cháu gái của cô tổ mẫu, chỉ là con gái của quan ngũ phẩm, còn kém hơn Vân Thanh Thanh thê tử Lục Triệt, sao cô tổ mẫu lại dám dõng dạc muốn gả cháu gái cho Lục Từ chứ!
An Nam hầu phu nhân đang muốn mở miệng cự tuyệt, ai biết được di tổ mẫu cũng đến đây, tính tình di tổ mẫu nóng nảy hơn cô tổ mẫu nhiều, vừa vào liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Cháu gái của ta là thiên hạ đệ nhất nữ hồng, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dùng đồ nó thêu ra, còn nói phải nhận nó làm dưỡng nữ. Ta nghĩ, để cháu gái ta kết duyên cùng Từ nhi nhà các người, nếu ngươi vẫn cảm thấy thua lỗ thì chúng ta lại thêm nhiều hơn một phần của hồi môn, hầu phu nhân, ngươi cảm thấy mối hôn sự này như thế nào?"
Hiện tại trưởng tử Lục Triệt của hầu phủ đã làm tri phủ kinh thành, sau này hầu tước tất nhiên sẽ là của hắn, bởi vậy giá trị con người của Lục Từ cũng không còn cao như lúc trước nữa.
Thứ nữ kết hôn cùng thứ tử có chút không hợp lý, nhưng bọn họ nguyện ý tăng thêm gấp hai lần của hồi môn, An Nam hầu phủ tuyệt đối không thua lỗ.
An Nam hầu phu nhân nhất thời như bị sét đánh ngang tai, bà ta không tài nào nghĩ tới hai trưởng bối này đều muốn kết thân cùng Lục Từ.
Thấy xuất hiện đối thủ cạnh tranh, cô tổ mẫu tức khắc nổi giận, cao giọng quát: "Ta nói này muội muội, sao ngươi lại ngang ngược như thế! Bất cứ việc gì theo đạo lý cũng phải có trước có sau, ta đã cùng hầu phu nhân nói qua trước rồi, ta phải gả cháu gái ta cho Từ nhi!"
"Cái gì, còn có vụ này à?" Di tổ mẫu quay lại nhìn An Nam hầu phu nhân, ánh mắt thập phần nguy hiểm, "Cháu gái ta có tư chất cao, nếu không thể làm chính thê, thì dựa theo điều kiện chúng ta thảo luận lúc ấy, chờ sinh nhi tử xong lại nâng lên làm bình thê đi."
"Ây da, ta cũng đang tính như vậy." Cô tổ mẫu ngữ khí không tốt nói, "Hầu phu nhân, ngươi sẽ giữ lời hứa chứ chứ?"
Hai vị trưởng bối trừng mắt nhìn An Nam hầu phu nhân, bộ dáng nếu ngươi không cùng chúng ta kết thân chúng ta sẽ không để yên đâu.
Người mà cô tổ mẫu và di tổ mẫu gả cho một người là quốc công gia, một người là hầu gia, thân phận hiển hách, nếu so về quyền thế, quốc công gia và hầu gia còn lớn mạnh hơn An Nam hầu.
Thấy hai vị trưởng bối gây sự với nhau, An Nam hầu phu nhân hoàn toàn há hốc mồm.
Da mặt hai người này cũng thật dày mà!