Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau vài lần Vân Thanh Thanh mang theo nha hoàn giả trang thành "Lục Triệt" đến ôn tuyền thì liền để "Lục Triệt" tự mình đến đó.
Vì diễn kịch thì phải diễn cho trọn nên Vân Thanh Thanh còn ở khắp nơi tìm kiếm phương thuốc, nói rằng phải phối hợp với nước ôn tuyền để điều trị thân thể cho Lục Triệt.
Cứ như thế gần bảy ngày, An Nam hầu phu nhân rốt cuộc kiềm chế không được mà mắc câu .
Thư phòng.
Lục Triệt đang nghe thuộc hạ báo cáo lại tình hình gần đây của Vân Thanh Thanh.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân sai người điều tra hành tung của các vị chủ tử, còn tìm người vẽ lại bản đồ của mấy viện tử." Ảnh vệ nói.
Mày Lục Triệt nhíu lại, hỏi: "Những viện tử nào?"
"Có hậu viện, chủ viện và Tùng Đào viện." Ảnh vệ đáp.
Hậu viện và chủ viện là để thăm dò đường, còn về phần Tùng Đào viện. . . . . .
Hắn, biết Vân Thanh Thanh muốn làm gì .
Tưởng tượng đến bộ dạng nổi điên của kế mẫu, khóe môi Lục Triệt chậm rãi câu lên.
Nữ nhân cùng nữ nhân tranh đấu, quả nhiên thú vị.
Nhìn vẻ mặt của Lục Triệt, ảnh vệ có chút khiếp sợ.
Chỉ bằng nhiêu đây manh mối thôi mà Thiếu chủ đã đoán được kế hoạch của thiếu phu nhân, quả không hổ là Thiếu chủ.
"Lấy Tuyết Hạ Hương của Hàn vương đem đến cho phụ thân đi." Lục Triệt nói.
Tuyết Hạ Hương, là rượu ngon nổi danh nhưng lại rất khó mua được, Hàn vương đặc biệt tìm khắp toàn thành mới kiếm được một vò này.
Mấy ngày trước, Hàn vương nhịn đau đem Tuyết Hạ Hương đến để lấy lòng hắn.
Ảnh vệ tuân lệnh, xoay người liền rời đi, mới vừa đi đến cạnh cửa thì đột nhiên bị Lục Triệt kêu trở lại.
Lục Triệt đứng lên, bước qua bước lại một hồi, lát sau hắn đột nhiên phân phó: "Tối nay ngươi tự mình đi đến Tùng Đào viện, đừng để nàng bị thương."
Ảnh vệ nghi hoặc nói: "Thuộc hạ có thể ứng phó được, Thiếu phu nhân sao có thể bị thương."
Mấy con a miêu a cẩu ở Tùng Đào viện kia hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết.
Lục Triệt nâng khóe mắt, thản nhiên liếc hắn một cái, ngữ khí không vui: "Té ngã thì không phải bị thương sao?"
"Phải ạ, là thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ đã rõ." Ảnh vệ sợ tới mức tóc gáy toàn thân dựng thẳng, vội vàng quỳ xuống đáp.
"Ta thấy ngươi vẫn chưa rõ." Lục Triệt cau mày, trong mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Ảnh vệ nuốt nước miếng, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn nói: "Thuộc hạ nhất định bảo hộ thiếu phu nhân thật chu toàn, Thiếu chủ cứ yên tâm! Nếu thiếu phu nhân thiếu mất một sợi tóc, thuộc hạ sẽ đưa đầu tới gặp người!"
Thiếu phu nhân nếu như tự mình bị trầy xước một tí thì hắn cũng không có biện pháp nào, nhưng nếu Thiếu chủ cứ khăng khăng muốn thế thì hắn chỉ còn cách bảo hộ thiếu phu nhân thật tốt thôi.
Khoa trương hùng hồn nói những lời đó xong, Lục Triệt cũng không có ngạc nhiên hay phản bác gì, ngược lại còn hướng hắn gật đầu một cái.
"Đi đi." Lục Triệt chắp hai tay sau lưng, quay người không để ý đến hắn.
Ảnh vệ nặng nề thở ra một hơi, sợ chết khiếp chạy ra ngoài.
Đợi cho tâm tình ảnh vệ bình tĩnh lại, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn chỉ là ảnh vệ phụ trách an nguy của chủ nhân, thay chủ nhân đi ám sát, từ khi nào thì biến thành nha hoàn hầu hạ thiếu phu nhân rồi?
Ảnh vệ suy nghĩ rất lâu cũng không biết được chức nghiệp của mình là gì.
Đêm đến, Vân Thanh Thanh đặc biệt mặc một thân hắc y.
Đêm nay là ngày mà An Nam hầu phu nhân muốn xuống tay với Lục Triệt, cô đang chuẩn bị xuất phát.
Nha hoàn khẩn trương nói: "Thiếu phu nhân, ta vẫn phải tiếp tục cải trang thành thiếu gia đến ôn tuyền sao?"
Nàng sợ chính mình cải trang không giống, khiến người khác nhìn ra nàng không phải Lục Triệt.
"Đêm nay không cần ngươi phải cải trang thành hắn." Vân Thanh Thanh giảo hoạt nháy mắt mấy cái về phía nàng, "Võ nghệ của ngươi thế nào?"
Nha hoàn dừng một chút, vội vàng vỗ ngực mình cam đoan: "Thiếu phu nhân cứ yên tâm, nô tỳ tuy rằng đứng hàng thứ tối mạt (), nhưng trên tay cũng có hơn hai mươi mạng người, tuyệt đối không sợ bọn họ!"
() có địa vị thấp nhất
Lại là giết người. . . . . .
Vân Thanh Thanh đỡ trán: "Thực ra không cần phải giết người."
"Không giết người thì làm sao so võ nghệ?"
Nhìn thấy sự nóng lòng muốn đi giết người của nha hoàn, Vân Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ.
Ngay cả một nha hoàn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên đã hung tàn như thế thì ảnh vệ đứng đầu sẽ còn trâu bò đến mức nào nữa đây?"
"Đem theo y phục của thiếu gia, các ngươi đi theo ta." Thấy thời gian không sai biệt lắm, Vân Thanh Thanh dẫn theo nha hoàn cùng hai gã hộ vệ có võ nghệ cao cường nhất, lén lút đi đến Tùng Đào viện.
Gần đây nha hoàn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tùng Đào viện, biết rõ nơi này như lòng bàn tay.
"Phía trước có một bức tường, thiếu phu nhân, người đừng qua đó." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Vân Thanh Thanh lắc đầu: "Không, ta phải đi qua, ngươi đỡ ta lên đi."
Mặc dù nha hoàn không biết kế hoạch của Vân Thanh Thanh, nhưng nàng từ trước đến nay đều rất nghe lời, nói: "Nô tỳ đỡ thiếu phu nhân lên."
Hai tay Vân Thanh Thanh bám vào đầu tường, chờ cô bám chắc, nha hoàn liền đỡ cô lên phía trên.
"Cảm giác vượt tường thực sự rất kích thích!" Vân Thanh Thanh vừa mới trèo lên đầu tường, còn không vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên bị mất thăng bằng, cả người ngã xuống phía dưới.
Một trận trời đất quay cuồng qua đi, Vân Thanh Thanh ngã xuống dưới thế nhưng cô lại không cảm thấy đau gì cả, ngược lại còn rất thoải mái.
Giống như cô đã ngã lên một tấm đệm êm ái.
Phía dưới truyền đến tiếng hít thở, cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa nhìn xuống thì thấy một hắc y nhân đang ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, tùy ý để cô xem như một tấm đệm thịt.
Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, hỏi: ". . . . . . Ngươi là ai?"
Ảnh vệ ở phía dưới rầu rĩ đáp: "Thiếu phu nhân, thuộc hạ là người của Thiếu chủ."
"Thì ra là người trong nhà. . . . . . Làm ta sợ muốn chết." Vân Thanh Thanh nhỏ giọng nói, nhanh chóng đứng dậy, sau đó giải thích, "Thực xin lỗi, ta không cẩn thận ngã trúng ngươi rồi, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì." Ảnh vệ vội vàng đứng lên, có chút thụ sủng nhược kinh nói.
Hắn nghĩ thầm, Thiếu chủ quả nhiên liệu sự như thần, đoán được thiếu phu nhân đêm nay sẽ đến Tùng Đào viện, còn biết nàng nhất định sẽ từ trên bức tường này. . . . . . ngã xuống.
Để tiện hành động, ảnh vệ đã xử lý sạch sẽ đám người trong Tùng Đào viện trước khi bọn Vân Thanh Thanh đến.
Nha hoàn cùng hộ vệ cũng trèo tường theo sau qua đây, đợi sau khi nhìn thấy ảnh vệ thì nàng ngạc nhiên hỏi: "Lão Đại, sao ngươi lại tới đây?"
Ảnh vệ ấp úng, nói là qua đây để hỗ trợ.
Bởi vì thời gian cấp bách, Vân Thanh Thanh nhanh chóng đem kế hoạch của mình nói cho mọi người: "Ta muốn bắt An Nam hầu."
Nha hoàn cùng hộ vệ sợ tới hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Thiếu phu nhân thật to gan, thế mà lại muốn hạ độc thủ với An Nam hầu!
Chẳng trách gần đây nàng lại phái người đi điều tra nơi ở và thói quen của An Nam hầu.
Trong đám người ở đây, chỉ có mỗi thần sắc của ảnh vệ là bình thường, hắn xoa xoa tay, nói: "An Nam hầu đã uống say rồi, thiếu phu nhân chờ một lát, ta lập tức mang hắn lại đây."
"Hả?" Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, An Nam hầu sao lại uống say rồi.
Nhưng mà, cô vẫn có chút bất an, nói với ảnh vệ: "Một mình ngươi đi có được không? Có cần chúng ta giúp không?"
Bên người An Nam có hai gã hộ vệ, vốn dĩ cô định dùng ba cái ống tiêm mê hồn kia để đối phó với bọn họ.
Vừa nghe Vân Thanh Thanh cũng muốn đi theo, ảnh vệ hít một hơi, sợ hãi khoát tay nói: "Thiếu phu nhân, người chờ ở đây đi, ta lập tức liền mang Hầu gia đến cho người."
An Nam hầu không đáng sợ, Vân Thanh Thanh mới đáng sợ nhất.
Mới vừa rồi nàng từ trên đầu tường rơi xuống, ảnh vệ sợ muốn thót tim ra ngoài, hên là hắn nhanh tay lẹ mắt tiếp được người, không thì cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được rồi.
Nếu nàng cùng đi theo qua đó, vạn nhất không cẩn thận va phải nàng, Thiếu chủ chắc chắn sẽ chặt đầu hắn.
"Lão Tiểu! Ngươi nhớ trông chừng Thiếu phu nhân cho tốt, nếu không ta hỏi tội ngươi!" Ảnh vệ đe dọa nha hoàn một phen rồi vội vã rời đi.
Nha hoàn khó hiểu, mỗi ngày nàng đều chiếu cố thiếu phu nhân rất tốt mà, lão Đại lại trịnh trọng giao phó như thế rốt cuộc là có ý gì?
Đợi không bao lâu thì Vân Thanh Thanh đã thấy ảnh vệ khiêng An Nam hầu đang say bất tỉnh nhân sự đi ra.
"Thiếu phu nhân, ta tự mình đỡ người qua tường." Ảnh vệ nắm lấy cánh tay Vân Thanh Thanh, xem mình như một thái giám hầu hạ nương nương.
Vân Thanh Thanh cuối cùng cũng bị ảnh vệ kéo qua tường, cô tự hỏi ảnh vệ bây giờ đều săn sóc chu đáo như vậy sao?
Sau khi đưa An Nam hầu ra khỏi Tùng Đào viện, mọi người lẫn vào bóng đêm, đi đến bên ngoài ôn tuyền.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, phụ cận ôn tuyền có không ít mai phục, An Nam hầu phu nhân tính đợi Lục Triệt đi ngang qua, sau đó trực tiếp bắt hắn lại.
Hộ vệ theo chỉ thị của Vân Thanh Thanh thay y phục cho An Nam hầu, sau đó đỡ ông ta vào trong.
Trong ôn tuyền.
Hồng Đường vẻ mặt ngượng ngùng, đang ngâm mình trong nước.
"Đại thiếu gia, ngài đã tới!" Gian ngoài ôn tuyền truyền đến tiếng hô vui sướng của bọn nha hoàn.
Hộ vệ: "Đại thiếu gia phải thay quần áo, các ngươi đều ra ngoài hết đi!"
Trong lòng Hồng Đường vui vẻ, vội vàng chỉnh lại tóc cho tự nhiên hơn một tí.
Tiếp đó, gian ngoài vang lên âm thanh cởi y phục, Hồng Đường gắt gao mím chặt môi, tim đập nhanh như trống đánh.
Đúng lúc này, rèm bị xốc lên, một gã nam nhân áo quần rách nát thất tha thất thểu đi vào ôn tuyền, sau đó nhào vào trong ao.
Trong màn nước bắn tung tóe, Hồng Đường đưa tay lau mặt, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Ả ta vươn tay kéo gã nam nhân lên mặt nước, cố gắng nhìn rõ mặt hắn ta.
"Ợ ~~" người kia ngửa đầu, phun đầy nước lên mặt Hồng Đường.
Mùi rượu và nước thúi hoắc theo mặt Hồng Đường chảy xuống, nhưng lúc này đây, ả rốt cuộc cũng nhận ra đối phương là ai.
"A a a --"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cầu vote!Cầu vote!Cầu vote!
Chuyện quan trọng phải nói lần