Edit: KimNam Chi rất mê mang, đột nhiên có một người búng vào trán cô, rất đau, làn da cũng đỏ lên, Nam Chi theo bản năng che trán lại, nhìn Thận Văn.
Nam Chi khó hiểu: “Chú?”Ông chú này thật là làm người ta cạn lời.
Chú có thể ra dáng một người lớn một chút có được không?Thận Văn: “Đầu kêu rất vang, xem ra bên trong có rất nhiều nước.
”Nam Chi đột nhiên cảm thấy sầu lo, cô cảm thấy báo ứng của trò chơi đều đã dồn vào người ông chú này.
Nam Chi rất tức giận, cô nắm chặt tay đánh lên người Thận Văn, kết quả người hắn lại quá cứng, nắm đấm nhỏ của cô đau quá.
Thận Văn căn bản không thèm để ý đến hành động của đứa trẻ, hắn nhìn chằm chằm vào mấy người chơi, hoàn toàn không chút kiêng nể, ánh mắt thiếu đòn không nói nên lời, khiến người bị nhìn cảm thấy rất khó chịu.
Thật khiến người ta hận không thể móc đôi mắt chó này ra.
Cứng quá.
Đấm vào rất cứng!“Rốt cuộc mày đang nhìn cái gì vậy?” Có người không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng, lại còn có ý đồ tập hợp lại, cơ hồ là bao vây lấy Nam Chi và Thận Văn.
Thận Văn nhìn đi chỗ khác, “Tôi không nhìn thấy gì nha, các người đừng có nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ không cho tôi liếc mắt nhìn các người một cái hay sao?”“Không được.
” Có người nói.
Ánh mắt đó của hắn mà là liếc mắt nhìn một cái sao, có cảm giác mình bị miệt thị, bị sỉ nhục, bị khiêu khích.
Nam Chi bị người ta vây ở giữa, ôm chặt lấy gấu bông, trông vừa yếu ớt, bất lực, lại bối rối.
Khang Dương đang xem phát sóng trực tiếp:……Con mẹ nó chuyện quái gì vậy!Còn liên lụy đến đứa trẻ.
Đừng nói mấy người đó khó chịu, ngay đến cả Khang Dương khi nhìn người này cũng thấy thật cạn lời, cảm thấy tay chân ngứa ngáy.
Sao lại có người thiếu đòn như vậy chứ.
“Nếu hôm nay mày không nói mày đang nhìn cái gì, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.
” Người chơi nói.
Thận Văn nhìn chằm chằm vào người chơi, cười ngả ngớn: “Tôi nhìn người đẹp.
” Ánh mắt hắn chuyển đến người chơi có cặp mông cong.
Mấu chốt là người chơi này là nam.
Sắc mặt người chơi tái xanh, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, mắng: “Mày là tên thái.
”Nam Chi nhìn Thận Văn, lại nhìn người chơi đang tức giận, càng ôm chặt gấu bông hơn nữa, rốt cuộc người lớn mấy người đang làm gì vậy, nhìn bộ dạng sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Em bé Nam Chi rơi vào hoang mang, cô không muốn bị đánh đâu.
Cô không hề thân với ông chú này đâu, chúng tôi chỉ nói với nhau mấy câu thôi!Thận Văn thở dài: “Đừng tức giận, con người tôi rất thích nhìn người đẹp, đặc biệt là người có linh hồn đẹp, tôi rất thích.
”Mọi người:……Con mẹ nó thật là có bệnh.
Có người hung hăng nói: “Có tin tao sẽ đánh mày không.
”Thận Văn cười híp mắt: “Được, đến đây đánh tôi đi.
”“A, con mẹ nó hôm nay tao phải đánh mày….
” Người chơi bị kích động, giơ nắm đấm lên muốn đánh người, lại bị những người khác ngăn lại.
Mọi người khuyên can: “Thôi đi, thôi đi, so đo với bệnh nhân tâm thần làm gì?”Quay đầu lại nhìn Thận Văn, Thận Văn nhếch khóe miệng cười, đối mắt với đối phương, đối phương không nhịn được mà nhìn đi chỗ khác.
Mẹ nó, ánh mắt của tên đàn ông chết tiệt này sao có thể ghê tởm như vậy được.
Thận Văn nhướng mi, quay đầu lại nói với Nam Chi: “Lấy đồ ăn ra đây, đói rồi.
”“Không có.
” Nam Chi cuống quít ôm lấy cái túi nhỏ: “Không còn nhiều nữa, không cho không cho.
”Thận Văn nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ, chép chép miệng: “Người bạn nhỏ phải học cách chia sẻ.
”Nam Chi cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, uất ức nói: “Cháu thật sự không còn nhiều, oa oa oa…”“Đang……” Thận Văn dùng ngón tay búng vào trán Nam Chi, “Khóc cái gì mà khóc, khóc một lần ta đánh một lần, thật làm người ta bực bội.
”Nam Chi:……Ngay cả trẻ con cũng bắt nạt, người xấu.
Nhanh kết thúc trò chơi này đi, cô không đánh lại ông chú này, ông chú này bắt nạt cô.
Không được đánh vào đầu cô, sau này sẽ trở nên ngốc nghếch.
“Nhăn nhó làm cái gì, trẻ con phải tươi cười, nào, cười đi.
” Thận Văn nói.
Rốt cuộc Nam Chi cũng hiểu tại sao những người khác lại muốn đánh hắn, ông chú này thật sự làm người ta tức giận.
Nam Chi: “Hệ thống ca ca, ta muốn cường hóa, ta muốn đánh nhau với hắn.
”Hệ thống: “Không cần, tuy rằng bị đánh đau, nhưng cũng giúp linh hồn ngươi ổn định lại.
”“A…” Nam Chi sờ trán, “Ca ca, ta không hiểu.
”Hệ thống: “Lúc trước ngươi sử dụng kỹ năng thiên phú, gây tổn hại một chút đến lực linh hồn, hơn nữa khi nãy ngươi cũng sắp rơi vào trạng thái tiêu tán.
”Nam Chi chớp chớp mắt, “Cho nên, ta trách nhầm hắn rồi.
”Nhưng hắn lại không nói, làm sao cô có thể biết được.
Nam Chi lại khó hiểu hỏi: “Tại sao hắn lại lợi hại như vậy?”Hệ thống: “Vi diện xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, có lẽ ngươi không phải là người giúp đỡ sửa chữa duy nhất.
”“Ồ….
” Một hồi lâu, Nam Chi hiểu ra, “Hóa ra hắn cũng đã chết rồi.
”Hệ thống:……Nam Chi lấy thức ăn từ trong túi nhỏ ra đưa cho Thận Văn, “Chú ơi, chú ăn đi.
”“Ồ, không tức giận nữa sao.
” Thận Văn không chút khách khí nhận lấy đồ ăn, liếc mắt nhìn lên cái trán vẫn còn đỏ hồng của cô.
Nam Chi oa oa khóc: “Chú không thể nhẹ tay một chút sao.
”“Lại khóc…” Thận Văn bấm tay, nhìn Nam Chi.
Nam Chi, Nam Chi rất uất ức nha!Thận Văn cắn mấy miếng đồ ăn, lười biếng duỗi eo, nằm dài xuống ghế, nhàn nhã đung đưa.
Nam Chi ngồi ở bên cạnh, từ từ ăn đồ ăn, Thận Văn nhìn bóng dáng nho nhỏ của đứa trẻ, híp mắt lại.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, trong ba ngày này, trong thôn rất yên tĩnh và thanh bình, không hề xảy ra chuyện gì, không có quái vật, không có khủng bố.
Sáng sớm, cả thôn náo nhiệt hẳn lên, tiếng pháo nổ giòn giã, đánh thức Nam Chi còn đang ngủ say, cô dụi mắt đi ra khỏi phòng.
“Mời mọi người tới tham gia hôn lễ.
” Thân dân mời người chơi tới tham gia hôn lễ.
Thôn dân nhìn rất vui vẻ, liên tục nói: “Trong tiệc cưới có rất nhiều đồ ăn ngon.
”Đồ ăn ngon?!Nam Chi rất hoài nghi kỹ năng nấu nướng của trò chơi.
Khẳng định tất cả đều là cháo.
Thận Văn lại nói: “Nếu tôi không muốn đi thì sao?”Thôn dân nhìn Thận Văn: “Sao anh lại không muốn đi, dính chút không khí vui mừng là chuyện tốt, sao lại không đi, đôi vợ chồng mới cưới cũng yêu cầu các người tới chúc phúc.
”“Được rồi, được rồi, đi.
” Thận Văn tùy ý nói, thái độ này thật làm người ta tức giận, thôn dân không khỏi nghiến răng.
“Nếu muốn tham gia hôn lễ, mọi người đã chuẩn bị quà tặng gì chưa?” Trên đường đi đến lễ cưới, thôn dân nói với người chơi.
Nam Chi a một tiếng, còn phải tặng quà sao, cô không có quà nha.
“Phải tặng quà sao, tôi không đi nữa.
” Thận Văn nghe xong lập tức xoay người định quay về.
“Ai, ai, quà tặng là chuyện nhỏ.
” Thôn dân vội vàng giữ chặt lấy Thận Văn, “Chỉ cần trong lúc ăn tiệc, trong lòng chúc phúc nhiều một chút là được rồi.
”Thận Văn: “Ồ, vậy thì được.
”Thôn dân:……Mày, con mẹ nó.
Trong không khí tràn ngập mùi pháo, còn xen lẫn một thứ mùi lạ gì đó khiến Nam Chi hắt hơi mấy lần.
.