Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

chương 68: các người là ngu thật hay giả ngu thế???

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng như đã hẹn, Bạch Nhật Hy đúng giờ có mặt tại quán coffe R. Cũng may hôm nay Tiểu Thành tan học trễ nên cô mới có thời gian để đi xem bọn nam chủ lần này lại muốn giở trò gì với mình đây. Vốn dĩ, Bạch Nhật Hy cô đây định sẽ gọi điện cho Chu Dạ và Chu Nhất để hai người đi cùng với mình, nhưng nghĩ lại thấy họ dạo gần đây cũng rất bận rộn cho những dự án lớn của Tinh Không nên thôi, cô đành đi một mình vậy.

Đẩy cửa bước vào, định tìm bàn để ngồi nhưng không ngờ Bạch Nhật Hy chỉ vừa đến đã thấy sáu nam chủ ngồi cùng nhau ở một bàn lớn rồi và ngoài bàn của bọn họ ra thì hầu như không có một người khách nào ở trong quán.

Thấy Bạch Nhật Hy đẩy cửa bước vào, vị quản lý của quán nhanh chóng đi đến bên cô có ý đuổi khách.

“Xin lỗi quý khách! Hôm nay quán tôi đã được bao trọn rồi nên sẽ không thể tiếp thêm bất cứ người khách nào. Mong cô thông cảm và đến vào hôm sau ạ!”

“Tôi chính là có hẹn với bọn họ.” Bạch Nhật Hy nhìn vào trong rồi chỉ tay về bàn của sáu nam chủ.

Người quản lý nhìn theo hướng tay Bạch Nhật Hy chỉ, nhưng chưa kịp lên tiếng đáp lại cô thì một trong sáu người từ trong bàn đã đứng lên tiến gần đến chỗ của anh và Bạch Nhật Hy đang đứng.

“Cô ấy đúng là có hẹn với chúng tôi!” Tần Minh đi đến nói với người quản lý rồi dẫn Bạch Nhật Hy đi đến bàn ngồi.

Bạch Nhật Hy tìm chỗ ngồi, sáu người hầu như đều có ý định nhích sang một bên để có khoảng trống cho cô ngồi cạnh mình. Nhưng cuối cùng Bạch Nhật Hy chọn ngồi gần Tần Minh và Cơ Hâm Bằng, hai người mà cô nghĩ là ít nhiều cũng không nguy hiểm như bốn người còn lại.

Vừa kéo ghế ngồi xuống, chưa yên vị thì Bạch Nhật Hy đã nghe tiếng nói của Nhiếp Hạo Nhiên.

“Bạch Nhật Hy, tin tức sáng nay trên mạng có phải do cô làm hay không?”

“Hửm? Sao? Định ra mặt cho Đỗ Minh Nguyệt hay sao?" Bạch Nhật Hy dùng giọng mỉa mai đáp lại Nhiếp Hạo Nhiên.

“Bạch Nhật Hy, cô đâu cần phải tuyệt tình như thế. Em ấy cũng là con gái, cô làm vậy chẳng khác nào đang đẩy em ấy vào chỗ chết.” Tần Minh ngồi kế bên cô bất mãn lên tiếng.

“Vậy ư? Làm vậy là đẩy cô ta vào chỗ chết? Vậy còn tin tức đính chính sáng nay của cô ta, các người không đọc hay sao? Không biết ai muốn đẩy ai vào chỗ chết, tôi chỉ là đang tự vệ thôi.”

“Cô!” Tần Minh nghe Bạch Nhật Hy nói thế thì liền cứng họng.

“Các người cũng thật lạ! Tôi không biết các người ngu thật hay giả ngu nữa? Nếu là ngu thật thì không hiểu sao các người có thể được mang danh ‘tài giỏi’ a. Mọi chuyện đã rõ ràng như thế nhưng các người vẫn cố chấp Đỗ Minh Nguyệt là một cô gái ngoan hiền thuần khiết thì tôi cũng chịu thua. Mất nhận thức cả rồi!” Bạch Nhật Hy dựa về sau lưng ghế, tay khoanh lại trước ngực, hai chân vắt chéo, cô khẽ nhếch mép khinh thường.

Nghe lời cô nói như thế thì Cố Hàn liền tức giận đứng phắt dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn khiến cho cả quán coffe rộng lớn phát ra tiếng vang vọng chói tai.

“BẠCH NHẬT HY! Cô đừng được nước lấn tới! Bọn này đang nói chuyện đàng hoàng với cô đấy.”

“Vậy a? Nhưng tôi không thích nói chuyện đàng hoàng với các người đấy thì sao nào? Muốn đánh tôi?” Bạch Nhật Hy nhìn Cố Hàn đang giận dữ, cô chống một tay lên bàn rồi chống cằm nhìn hắn.

“Nhật Hy, sao em lại cư xử lạ như vậy?” Nam Cung Diệp nhìn thấy thái độ của Bạch Nhật Hy chợt trong lòng nổi lên cảm giác có gì đó khác thường.

“Lạ? Trước giờ tôi đều như thế!”

“Không! Em cư xử rất kỳ lạ! Không hiểu sao anh cứ cảm thấy cách cư xử của em không đúng lắm.” Nam Cung Diệp dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Bạch Nhật Hy rồi dò xét.

Nam Cung Diệp nói thế cũng làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy có chút thắc mắc, trước giờ cô đều cư xử như thế, vậy vì sao Nam Cung Diệp lại nói rằng cô cư xử kỳ lạ cơ chứ.

Lẽ nào vì thế giới này đang lập lại trật tự nên đến cả nhân vật truyện cũng bắt đầu nhận thấy sự khác thường từ một linh hồn đến từ thế giới khác là cô đây sao?

Bạch Nhật Hy cô lúc này cố tỏ ra bình tĩnh, bình thường trước những lời Nam Cung Diệp nói, cô dường như phớt lờ luôn những gì anh ta nói.

“Bạch Nhật Hy, cô nói đi! Phải như thế nào cô mới gỡ những tin tức sáng nay xuống?” Cơ Hâm Bằng mặt lạnh nói.

“Như thế nào là như thế nào? Chẳng phải các người lắm tiền nhiều của, quyền lực đầy mình hay sao? Vậy các người tự thuê người mà gỡ xuống.” Bạch Nhật Hy quay sang Cơ Hâm Bằng đang ngồi kế bên mình đáp.

“Cô đừng giỡn mặt với chúng tôi. Nếu chúng tôi làm được thì đã không hẹn cô ra đây!” Mộ Dung Thần nheo mày nói.

“Thế ư? Vậy thì... tôi càng không thể gỡ nó đi rồi, tôi phải để cho cả thế giới này biết là Đỗ Minh Nguyệt là một đứa con gái cực kì ‘TI TIỆN’.” Bạch Nhật Hy nói đến đây liền nhấn mạnh hai chữ cuối.

Bọn khốn này trong nguyên tác luôn mồm nói nữ phụ ti tiện, dơ bẩn. Một câu ti tiện, hai câu tiện nhân, ba câu dơ bẩn. Thế thì lần này để cô thay nữ phụ trả thù. Bạch Nhật Hy sẽ khiến cho cả thế giới tiểu thuyết này đều phải biết đến Đỗ Minh Nguyệt người trong lòng bọn chúng ti tiện và ghê tởm đến mức độ nào.

“BẠCH NHẬT HY, cô dám!” cả năm người khi này đều ẩn ẩn lửa giận, trầm giọng gầm gừ.

Chỉ riêng Nam Cung Diệp chỉ im lặng nhìn theo từng cử chỉ hành động của Bạch Nhật Hy cô.

“Tại sao lại không dám cơ chứ? Nếu các người đã lên tiếng thách thức thì thử chờ xem tôi dám làm hay không nhá!” Bạch Nhật Hy nở nụ cười ngứa đòn mà ở thế giới thực cô thường dùng mỗi khi dẹp loạn đám cổ đông phiền phức.

“Cô!” Cố Hàn và Cơ Hâm Bằng khi này mất bình tĩnh đứng phắt dậy giơ tay lên cao như muốn đánh Bạch Nhật Hy.

Sở dĩ, lần này Nhiếp Hạo Nhiên không còn hành động thiếu suy nghĩ như động tay động chân với cô, chắc có lẽ là do ngồi cách xa cô. Hoặc là do bị Chu Dạ cùng Chu Nhất dạy dỗ nhiều lần nên đã ngoan ngoãn hơn chăng.

Nhưng rồi Cố Hàn và Cơ Hâm Bằng không biết nghĩ gì mà không ra tay mà chỉ từ từ hạ tay xuống và cố nuốt cơn giận khi bị Bạch Nhật Hy chọc điên.

“Bạch Nhật Hy! Bọn này cho cô thời hạn một ngày, nếu từ hôm nay đến ngày mai mà cái bài đăng trên mạng vẫn chưa được gỡ xuống thì đừng trách bọn tôi. Cái công ty Tinh Không non nớt vừa thành lập của hai tên song sinh chưa chắc gì đã cứu nổi cô đâu. Nếu không muốn cái công ty nhỏ bé ấy có chuyện thì tốt nhất cô nên gỡ cái bài ấy xuống.” Cố Hàn trầm giọng rít từng chữ qua kẻ răng.

“Vậy sao? Vậy cứ chờ xem! Nếu không còn chuyện gì thì tạm biệt, hẹn ngày không gặp lại!” Nói rồi Bạch Nhật Hy đứng dậy đeo túi xách lên vai rời khỏi ghế ngồi bước thẳng ra khỏi quán coffe.

Ra khỏi quán R, đi được một đoạn khá xa, Bạch Nhật Hy dừng chân lại ở một nơi vắng vẻ, lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Cô nhấn máy gọi đi cho Uyển Dư, trợ thủ đắc lực nhất ở thế giới này của cô.

“Vâng boss?”

“Uyển Dư, nếu có người hack xóa bài đăng của cô trên mạng thì cứ mỗi lần như vậy cô đăng lại mười lần như thế và làm như thế nào tùy cô, nhưng phải khiến cho bài đăng ấy lan truyền khắp nên trên mạng, khiến cho cả nước đều biết đến. Còn nữa, những việc làm xấu của Đỗ Minh Nguyệt cô cứ đăng tất cả lên mạng cho tôi.”

“Ngoài như thế ra, người còn căn dặn gì nữa không ạ?”

“À, chút nữa tôi quên mất! Cô thông báo với tất cả những người đã được trà trộn vào sáu đại gia tộc là tất cả chuẩn bị hành động.”

“Yes, my lord! Tôi sẽ đi làm ngay!”

Nói rồi liền tắt máy, Bạch Nhật Hy cô đã để cho bọn người đó sống vui vẻ yên bình quá lâu rồi. Cô không làm gì bọn họ thì liền nghĩ cô là gà bệnh, yếu đuối mặc cho bọn chúng bắt nạt sao? Nếu là nữ phụ thì có lẽ là thế thật, nhưng rất tiếc! Bọn chúng đây là đang đối đầu với cô, chứ không vị nữ phụ nhân hậu ‘Bạch Nhật Hy’.

Truyện Chữ Hay