Cảnh báo nhẹ: Ò é ò é!!! Xin thông báo, kể từ chương này trở về sau, truyện có thể sẽ biến hoá theo nhiều hướng vi diệu đến phi logic. Mong đọc giả thắt đai an toàn cho những chương sau. Về sau ta sẽ không chịu trách nhiệm hứng gạch đá hoặc ý kiến tiêu cực của mấy nàng đâu nha vì ta đã thông báo rồi ahihi~. Cảm ơn mọi người đã theo dõi, đọc truyện vui vẻ.
- -----------
Tưởng chừng sau khi rời đi cùng Nam Cung Diệp thì Bạch Nhật Hy cô sẽ được thả trở về nhà, nhưng không ngờ anh ta lại lôi kéo cô đi khắp nơi, nào là đi ăn, đi chơi, đi dạo cho đến tận đêm. Đến khi sắp trở về, Nam Cung Diệp vẫn không buông tha cho cô, anh ta lấy lý do vô cùng thuyết phục mà đường đường chính chính trở về nhà cùng cô. Lý do của anh ta là: ‘Giờ cũng đã tối, con gái con đứa như cô trở về một mình rất nguy hiểm. Bây giờ có rất nhiều vụ tài xế taxi cưỡng bức khách hàng nữ, hay là cướp giật gây thương tích, rồi bắt cóc tống tiền blabla.’
Hàng ngàn lý do có thể xảy ra đều được Nam Cung Diệp dùng tới mà thuyết phục Bạch Nhật Hy nên cô chỉ có thể đầu hàng để anh ta đưa cô trở về nhà.
Về đến Bạch gia, Nam Cung Diệp trên vai vẫn đeo giỏ xách của Bạch Nhật Hy sóng vai cùng cô vào bên trong nhà.
Vừa vào đến đại sảnh, bầu không khí quỷ dị phát ra từ Bạch Dật Hiền ngồi trên ghế chủ toạ ở bàn ăn hướng về cửa lớn nhìn cô cùng người con trai lạ mặt bước vào.
“Chịu về rồi sao? Ta còn tưởng con đêm nay sẽ không về nhà.” Bạch Dật Hiền lạnh nhạt nói.
“Ông này, con bé vừa về. Con gái, cậu con trai này là?” Giọng nói nhẹ nhàng từ người phụ nữ ngồi bên cạnh Bạch Dật Hiền vang lên, và đó cũng là mẹ của Bạch Nhật Hy – Hà Nhã Tịnh.
“Ba, mẹ, con mới về. Đây là bạn học cùng trường cùng khoá với con Nam Cung Diệp.” Bạch Nhật Hy nhẹ nhàng trả lời.
“Thì ra là thiếu gia của Nam Cung gia. Hai đứa đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì cùng đến đây ngồi xuống ăn cùng chúng ta. Hôm nay có bạn của Minh Nguyệt cũng đến nhà này.” Hà Nhã Tịnh cười hiền dịu nói với cả hai rồi hướng mắt về một người lạ mặt đang ngồi cùng bàn dùng bữa tối với mọi người.
Vừa nghe nói đến cái tên Nam Cung Diệp, Bạch Dật Hiền vốn không quan tâm đến hai người mà chỉ cười nói với vị khách lạ mặt kia của Đỗ Minh Nguyệt cũng phải ngưng lại ngước mắt đánh giá người con trai đứng bên cạnh con gái mình.
Bạch Nhật Hy nhìn mẹ mình chỉ dịu dàng cười gật gật đầu rồi quay sang Nam Cung Diệp nhỏ giọng nói với anh: “Anh đưa giỏ xách cho quản gia đi, sau đó cùng tôi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ra ăn cùng mọi người.”
“Nghe theo em, được ăn tối cùng bàn với gia đình em là vinh hạnh của anh.” Nam Cung Diệp yêu chiều cười vui vẻ đến chói mặt đáp lại cô.
Khi hai người lướt qua bàn ăn đi vào phòng vệ sinh, người được gọi là bạn của Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào hướng hai người vừa đi qua mà thất thần.
“Cơ tiên sinh, anh không sao chứ?” Đỗ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh nhẹ lay người đang ngồi thất thần không che giấu sự lo lắng hỏi thăm.
“A, không sao.”
Người được gọi là Cơ tiên sinh thoát khỏi sự xuất thần đáp rồi lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
Không bao lâu sau, Bạch Nhật Hy cùng Nam Cung Diệp quay trở lại bàn ăn ngồi xuống bên cạnh Bạch Minh Viễn. Cô vừa ngồi xuống chưa kịp yên vị thì liền bị Bạch Minh Viễn bên cạnh kéo sát đến gần tai thì thầm to nhỏ: “Tiểu Hy, hôm nay em nên ăn nói cẩn thận, cha đang rất tức giận và bất mãn với em đấy.”
“Hả? Tại sao? Em nhớ em đâu có làm gì khiến cha phải bất mãn.” Bạch Nhật Hy nhíu mày khó hiểu nhỏ giọng đáp.
“Còn sao trăng gì nữa, hôm nay Đỗ Minh Nguyệt trở về cùng cái vị Cơ tiên sinh gì gì đó, vừa vào nhà nhìn thấy cha đang đọc báo liền khóc như mưa nói là em bỏ rơi cô ta ở trường rời đi một mình. Cô ta còn nói không có tiền bắt taxi nên đã phải đi bộ về nhưng lại không biết đường nên bị lạc, may mắn gặp được vị Cơ tiên sinh tốt bụng cho đi nhờ về đến nhà.” Bạch Minh Viễn nhỏ giọng liến thoắng thuật lại những gì đã xảy ra cho Bạch Nhật Hy nghe rồi lại tiếp tục nói. “Lúc cha nghe cô ta nói sắc mặt rất khó coi, sau đó lại thấy chân cô ta bị sưng đỏ lên thì liền đen mặt cau mày. Nếu không phải có vị Cơ tiên sinh ở đây thì anh tưởng chừng cha có thể đem em đi chém chết rồi.”
Nghe Bạch Minh Viễn thuật lại tường tận những gì đã xảy ra thì mặt Bạch Nhật Hy càng lúc càng lạnh nhìn vào khoảng không chăm chú nghe anh nói, trong lòng thầm toan tính nên phải xử lý nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt bạch liên hoa như thế nào đây. Cô đã không muốn cùng nữ chủ đấu đá nên đã nhường nhịn cô ta ba phần rồi, vậy mà giờ cô ta lại công khai gây chiến, được, nếu cô ta đã không muốn yên phận thì cô cũng chả phải khách sáo nhẹ tay làm gì nữa.
Trong lòng không ngừng tính toán đột nhiên Bạch Nhật Hy thấy có gì đó không đúng từ lời nói của anh trai mình, ‘Cơ tiên sinh’? đó là ai? Lúc này trong đầu Bạch Nhật Hy loé lên một người, đừng nói với cô vị Cơ tiên sinh gì đó là Cơ Hâm Bằng thiếu tướng nha. Ngước mặt nhìn xem cái người lạ mặt ngồi bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt để xác nhận xem đó có phải là vị nam chủ thiếu tướng hay không thì quả là không khiến cô thất vọng. Cái thần thái cùng cái khí tức khiến người ta phải đứng ngồi thẳng lưng ấy còn ai ngoài vị thiếu tướng Cơ Hâm Bằng nữa, ngũ quan toát lên sự uy nghiêm, mày kiếm mũi thẳng, đôi mắt khổng tước đen láy khiến người ta căng thẳng khi nhìn vào.
Xác nhận đúng là nam chủ, Bạch Nhật Hy thật muốn lấy tay đỡ trán mà kêu trời. Trong vòng một ngày mà cô đã gặp ba vị nam chủ rồi, đã vậy vị nam chủ Nam Cung Diệp còn bám dính lấy cô không tha nữa chứ.
Nam Cung Diệp ngồi bên cạnh Bạch Nhật Hy và Bạch Minh Viễn, những gì hai người nói với nhau tưởng chừng chỉ có hai người nghe nhưng ngờ đâu đều lọt vào tai anh, một chữ cũng không thiếu. Nghe được những gì Bạch Minh Viễn nói về Đỗ Minh Nguyệt càng khiến cho ấn tượng của cô ta đối với Nam Cung Diệp càng lúc càng xấu.
Quay sang nhìn Bạch Nhật Hy định trấn an cô thì Nam Cung Diệp thấy cô đang nhìn người nam nhân ngồi đối diện bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt khiến anh cảm thấy trong lòng có chút chua. Đưa mắt quan sát đánh giá đối phương lúc này Nam Cung Diệp giật mình, người nam nhân nhìn rất quen mắt nhưng cảm giác đối phương mang đến cho anh cảm thấy có chút khó chịu giống như đã từng phải chia sẻ một thứ gì đó mà bản thân rất yêu thích, rất quan trọng với hắn ta vậy.
Bữa ăn tối tại Bạch gia trôi qua trong bầu không khí nặng nề không kém phần quỷ dị, mọi người không ai trò chuyện cùng ai mà chỉ có một mảng im lặng, ngoài vài câu đối đáp thăm dò giữa Bạch Dật Hiền, Cơ Hâm Bằng và Nam Cung Diệp thì mọi người đều không ai lên tiếng khi không cần thiết