“Mẫu hậu, nhi thần đã nói chuyện của Hoa Thiên Vũ, nhi thần không quản được.
Hắn không phải người trong cung, làm sao ép hắn cưới Viên Tuyết được?” Văn Phương thực đau đầu.
Mấy ngày nay mỗi lần tới vẫn an Thái hậu lại nhắc chuyện này.
Không tính đến việc Thiên Vũ là người giang hồ, y là bằng hữu của hắn, là người mà Cảnh Thần yêu, dĩ nhiên hắn không thể ép Thiên Vũ cưới người khác được.
“Phương nhi, bình tĩnh.
Lần này ta không bảo con ép buộc hắn.
Là nguyện vọng của Thiên Vũ muốn cưới Viên Tuyết.”
“Không thể nào.” Văn Phương kinh ngạc
“Tại sao lại không thể? Trở thành phò mã ai mà không muốn chứ? Hơn nữa Viên Tuyết là một đứa nhỏ rất tốt, lại xinh đẹp nữa.
Có rất nhiều người mong muốn được vị trí này mà không được đấy.
Thục Phi đã từ chối rất nhiều nơi rồi.”
“Nhi thần biết có rất nhiều người mong muốn được thành thân với muội ấy, nhưng ai cũng có thể chứ không thể là hắn.
Chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm.
Con phải quay về hỏi hắn.”
“Đợi đã.
Ta còn chưa nói chuyện xong.
Con ngồi xuống đã.”
Văn Phương ngồi lại xuống ghế.
Lúc này hắn mới để ý nhìn lại xung quanh.
Không phải bình thường vẫn thấy Ngọc Minh ở bên cạnh Thái hậu sao? Hôm nay sao không thấy đâu nhỉ?
“Chuyện tuyển tú ta nói với con, con tiến hành đến đâu rồi?”
“Mẫu hậu, vụ đảo chính kết thúc chưa bao lâu, mẫu hậu lại muốn con tuyển tú sao? Có vội vàng quá không?”
“Vội vàng cái gì? Thế này là trì hoãn quá lâu rồi.
Con xem, con có hai phi tần.
Một thì ở trong lãnh cung, người còn lại bị giáng làm thứ dân.
Lâu nay ta cũng không thấy con sủng ái ai.
Con tính cứ để hậu cung trống vắng như thế hả? Còn chuyện sinh con nối dõi phải làm sao?”
“Con đã có Tử Hằng rồi.”
“Chỉ có một mình Tử Hằng làm sao mà được chứ? Con đã thấy qua triều đại nào mà vua chỉ có một hài tử duy nhất chưa? Con cứ như thế này, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng con ...”
Đến đây Thái hậu không dám nói tiếp.
Văn Phương khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Người đời nghĩ sao về hắn, hắn mặc kệ.
Cả đời này hắn chỉ cầu được ở bên người mà mình thương yêu.
“Chuyện này đừng bàn nữa.
Con sẽ không nghe đâu.
Khi nào con muốn tuyển phi con sẽ làm.
Sự việc của nhiều năm trước...mẫu hậu chắc không muốn nhìn thấy nó lặp lại đâu nhỉ?”
Thái hậu sững sốt, bất động không nói nên lời.
Văn Phương quay người bỏ ra ngoài.
Hắn tức tốc quay trở về tìm Thiên Vũ để hỏi cho rõ ràng.
Thái hậu không phải bỗng dưng lại đi bịa đặt một chuyện như vậy.
Chắc chắn là có chuyện rồi.
Vừa về đến cung Văn Phương bắt gặp Thiên Vũ từ bên trong đi ra.
Gương mặt y lúc đó rất khổ sở, như thể vừa làm chuyện gì đau đớn lắm.
Văn Phương cảm thấy nghi ngờ, liền kéo Thiên Vũ lôi đi đến một nơi khác vắng vẻ, không ai làm phiền.
“Ngươi rốt cuộc đang gặp chuyện gì?”
Thiên Vũ nhìn Văn Phương, hiểu ngay hắn đã biết chuyện gì rồi.
Y cũng thẳng thắn nói luôn: “Ta sắp cưới đại công chúa, sắp sửa trở thành phò mã rồi.”
“Ngươi ...” Văn Phương trợn mắt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta hối hận rồi.
Ta không thể chấp nhận việc chia sẻ Thần Thần với ngươi.
Thay vào đó ta lấy một công chúa, ngồi hưởng vinh hoa phú quý không phải là tốt nhất sao? ”
Vừa dứt lời Văn Phương đã vung tay đấm thẳng vào mặt Thiên Vũ.
“Ngươi nói năng đàng hoàng cho ta! Quen nhau bao nhiêu lâu ta còn không hiểu rõ ngươi u? Ngươi yêu Cảnh Thần như thế nào ta còn không rõ ư? Sao tự nhiên lại nói như thế? Có phải có ai đó uy hiếp ngươi?”
“Ha ha.
Kẻ nào có thể uy hiếp được ta chứ? Ta yêu Cảnh Thần thì sao? Tính ta ích kỷ, không muốn san sẻ tình yêu.
Ta cũng không muốn làm ngươi khổ sở.
Vậy ta nhường hắn cho ngươi, còn không được ư?”
“Ngươi ...ngươi câm ngay! Ngươi nghĩ mình làm thế thì ta sẽ vui hay sao? Nếu ngươi không muốn chia sẻ thì chúng ta cạnh tranh công bằng.
Ta không cần nhường.”
“Không cần.
Ta nghĩ đi nghĩ lại rồi.
Ta không yêu Cảnh Thần nhiều như ta nghĩ.
Tốt nhất vẫn là nhường cho ngươi.
Hắn vì ngươi mà mạng cũng không cần kia mà.
Hai người ở với nhau vẫn là tốt nhất.”
“Không phải vậy.
Cảnh Thần hắn yêu ngươi thực lòng.”
“Nhưng ta lại không yêu hắn nhiều đến mức có thể vị tha như thế.”
Nói xong Thiên Vũ bỏ đi.
Văn Phương cản nhưng không kịp.
Ban nãy hắn thấy Thiên Vũ từ trong phòng bước ra, không phải là đã nói gì với Cảnh Thần rồi đấy chứ? Hắn vội vàng quay trở về tìm Cảnh Thần.
--------
Cảnh Thần gục đầu vào hai đầu gối, khóc trong im lặng.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Tại sao lại như thế? Thiên Vũ không phải người như thế.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Hắn phải đi tìm Thiên Vũ, hỏi cho ra lẽ.
Cảnh Thần đứng dậy, đi ra ngoài thì bắt gặp Ngọc Minh quận chúa đang đi về phía này.
Hắn không khỏi kinh ngạc khi thấy Ngọc Minh dường như đang nhìn chằm chằm mình, cứ đứng sững như thế cho đến khi nàng đi đến và đứng trước mặt hắn.
“Ngọc Minh quận chúa.” Hắn cúi đầu thi lễ
“Ngươi chính là thái giám Tiểu Cảnh?”
Cảnh Thần hơi sững trong chốc lát.
Chuyện hắn trước kia là một thái giám, hắn đã biết trước sẽ có một ngày lộ ra nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Hắn cúi đầu thừa nhận không do dự: “Chính là thần, thưa quận chúa.”
“Chúng ta vào bên trong nói chuyện một chút đi.”
“Cái này ...quận chúa.
Sợ rằng không được hay lắm.”
“Không sao.
Ta chỉ nói ngắn thôi.
Một tên thái giám như ngươi thì có thể gây ra được chuyện gì chứ?”
Nói cũng không sai.
Cô ta và những người khác đều nghĩ hắn là thái giám thì dĩ nhiên sẽ khó có thể tạo nên rắc rối gì.
Hắn tránh đường mời Ngọc Minh vào bên trong.
Ngọc Minh đúng là không nhiều lời, vừa bước vào trong là vào thẳng vấn đề luôn:
“Ta muốn ngươi lập tức rời khỏi hoàng cung, không bao giờ quay lại đây nữa.”
Cảnh Thần chớp chớp mắt: “Tại sao?”
“Ngươi không phải bị ngốc đấy chứ? Một ảnh vệ cùng một hoàng đế ở bên nhau thì có thể có tương lai gì, hay ngươi chỉ làm vướng chân huynh ấy?”
Cảnh Thần sững người.
Không phải vì chuyện Ngọc Minh biêt mối quan hệ của hắn và Văn Phương mà là câu nói sau đó.
Hắn ở lại sẽ cản trở Văn Phương sao?
“Quận chúa đang nói gì, thần không hiểu.’
“Còn giả đò.
Ta nói cho ngươi biết.
Phương ca ca sẽ nạp thêm phi, huynh ấy sẽ cưới ta.
Ngươi và huynh ấy sẽ không có kết quả đâu.
Không một ai chấp nhận để hoàng đế có quan hệ không bình thường với một nam nhân cả.
Ngươi nghĩ cho kỹ.
Nếu ngươi muốn Phương ca ca tiếp tục làm một hoàng đế người người kính nể, ngưỡng mộ thì nên rời xa huynh ấy đi.”
Nói xong rồi Ngọc Minh rời đi, để lại Cảnh Thần ngẩn người đứng trong phòng.
Hắn đứng đó rất lâu, cho đến khi nghe thấy có tiếng người bước nhanh đến gần.
Hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt lần nữa mở lớn.
“Tiểu Cảnh, ngươi không sao chứ? ”
Văn Phương thấy gương mặt Cảnh Thần thất thần, ánh mắt như phảng phất vẻ mất mát, hắn ôm chầm lấy y, trấn an: “ Không việc gì.
Ngươi đừng lo.
Chuyện của Thiên Vũ, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm hiểu rõ ràng.
Ngươi phải tin ta.”
Xem ra Văn Phương cũng biết chuyện.
Vậy là Thiên Vũ không nói dối.
Y thật sự sắp thành thân với công chúa rồi.
Còn Văn Phương, có phải cũng sắp lấy Ngọc Minh quận chúa không? Không.
Giờ những chuyện đó đối với hắn cũng không còn quan trọng nữa.
“ Hoàng thượng, thuộc hạ nghĩ ...có lẽ mình không thuộc về nơi này.”
Văn Phương vội buông Cảnh Thần ra, nắm lấy hai vai y, hỏi lại: “ Ngươi đang nói cái gì vậy? Đừng có vì chuyện của Thiên Vũ mà ăn nói linh tinh.”
Hắn nghĩ Ngọc Minh nói không sai.
Văn Phương là hoàng đế, sao có thể ở bên một nam nhân cả đời chứ? Nếu vì chuyện này mà Văn Phương bị người đời chỉ trích thì chẳng phải tội hắn lớn lắm sao? Giờ Thiên Vũ cũng bỏ hắn đi rồi.
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì hắn cũng cảm thấy mình ở bên ai trong hai người họ cũng không tốt.
Hắn đã biết chuyện của hắn sẽ không tốt mà.
Yêu cùng lúc hai người thì chẳng có gì tốt cả.
Lẽ ra hắn phải chấm dứt từ sớm rồi mới phải.
“ Không phải suy nghĩ linh tinh.
Thuộc hạ nghĩ rồi.
Người là hoàng đế, phải nạp phí, phải có con.
Thiên Vũ cũng vậy.
Cưới một công chúa rồi sinh ra những đứa con khoẻ mạnh vẫn hơn là ở bên thuộc hạ chứ.”
Văn Phương đâm ra hoảng sợ.
Có phải Cảnh Thần vì chuyện của Thiên Vũ mà kích động suy nghĩ như vậy không.
Hắn cảm giác Cảnh Thần sắp bỏ hắn mà đi.
Không được.
Hắn không thể để cho y đi được.
Văn Phương ôm lấy Cảnh Thần, đặt lên môi y một nụ hôn thật sâu.
Cảnh Thần giãy dụa muốn đẩy ra nhưng không được.
“ Ta không cho ngươi suy nghĩ linh tinh.
Ngươi chỉ được nghĩ về ta thôi.
Ở bên cạnh ta.
Hiểu không?”
“ Hoàng thượng, người cũng hiểu mà.
Chúng ta không ...ưm”
Văn Phương lại áp lên môi y, không cho y nói nữa.
Cảnh Thần biết mình đẩy ra không nổi cũng không kháng cự nữa.
Bắt đầu thuận theo đáp lại Văn Phương.
Đột nhiên Cảnh Thần cảm nhận được tay của Văn Phương đang kéo dây lưng, lột áo của mình.
Y hốt hoảng vội đẩy người ra thì bị Văn Phương ôm lấy ném lên giường.
Văn Phương ngay lập tức ngồi đè lên y, tiếp tục lột đồ.
Cảnh Thần vừa kháng cự, vừa kêu: “ Không được.
Hoàng thượng, đừng làm vậy.
Lỡ như ai thấy ...”
“ Ta quan tâm sao? Vì ngươi, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Ta mặc kệ hết.
Chỉ cần ngươi chấp nhận ở bên cạnh ta.”
Cảnh Thần sững người, không phản kháng nữa.
Văn Phương tiếp tục cởi y phục trên người, ném xuống đất.
Cúi xuống hôn lên cổ, rồi vừa hôn vừa liếm khắp người Cảnh Thần.
Hắn che mắt, miệng khẽ rên rỉ.
Những lời của Văn Phương khiến hắn cảm động, lại càng không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp đế vương của Văn Phương.
Vì Văn Phương, hắn không thể ở lại nữa.
Văn Phương cúi xuống ngậm lấy thứ đang nhô cao giữa hai chân Cảnh Thần khiến y giật bắn.
“ Ưm ...đừng.
Bỏ ra ..hoàng thượng...a ..”
Văn Phương giữ chặt lấy hai chân y, không ngừng ngậm lấy Tiểu Cảnh Thần, ra ra vào vào liên tục.
Cảnh Thần bị khoái cảm dâng đên cao trào bắn vào miệng của Văn Phương.
Hắn hốt hoảng nói : “ Hoàng thượng, nhả ra!”
“ Không sao.
Ta nuốt rồi.”
Đồng tử rung lên kích động.
Gương mặt đỏ như cà chua chín.
Văn Phương lấy đâu ra một hũ cao, lấy một ít rồi đâm một ngón tay vào hậu huyệt Cảnh Thần.
Đã được Thiên Vũ làm qua một lần rồi nhưng cảm giác khi Văn Phương làm vẫn cứ như lần đầu vậy.
Cảnh Thần vội bịt miệng để giọng không kêu quá to.
Hắn sợ ai đó bên ngoài nghe thấy.
Đến khi ba ngón tay ra vào trong hậu huyệt một cách thông thuận, Văn Phương rút tay ra, thế dục vọng của mình đưa vào.
Cảnh Thần ngửa cổ, kêu lên một tiếng.
“ Không sao chứ? Đau không?”
“ Ưm ..
không sao.
Người động đi.”
Văn Phương nhẹ nhàng động thân.
Tay nâng một chân Cảnh Thần lên vai để dục vọng đi vào sâu hơn.
“ Bên trong ngươi thật nóng, tuyệt thật.”
“ Đừng nói ...ưm ...chậm lại ...um a ư...”
Tiếng “ bạch bạch” cùng tiếng lép nhép vang khắp căn phòng nhỏ càng khiến Cảnh Thần thêm xấu hổ.
Hắn kéo Văn Phương vào một nụ hôn sâu.
Bên dưới, Văn Phương động tác ngày càng mạnh bạo.
“ Ưm ...nhanh ...nhanh quá .. ..”
“ Gọi tên ta.
Mau gọi tên ta đi.”
“ Ưm ...Phương ...ưm ...a ..Phương ...”
“ Phải.
Gọi như thế.
Ta muốn nghe ngươi gọi ta như thế.”
“ Phương ...a a...Phương, sâu quá ...chậm ...ư...ta không được...a..a”
“ Ngươi tuyệt quá ..thực sự tuyệt quá ...”
Văn Phương ôm chặt Cảnh Thần.
Ra sức đâm điên cuồng cho đến khi bắn hết vào bên trong..