Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi hẹn ngày tiến tới Liệp Hồn Sâm Lâm, Đường Tam cùng Cổ Phong rời đi, tìm đạo sư trong trường nhận phòng. Đường Tam được xếp vào thất xá, còn Cổ Phong được xếp vào bát xá.

Hai người tách ra.

Cổ Phong một đường tiến tới bát xá, đẩy cửa ra.

Bọn tiểu hài ngạc nhiên ngoái đầu ra nhìn. “Ai đây?”

“Ta là Cổ Phong, công độc sinh năm nay” Cổ Phong bước đến cái giường trống, vừa đi vừa nói.

Bọn tiểu hài cười lớn, “Hóa ra là học sinh nghèo nha”

Tiểu hài trong đây có con trai thành chủ, nên bọn họ luôn luôn nhìn xuống các công độc sinh

“Liễu Long, đánh hắn” Tiêu lão đại chỉ Cổ Phong nói

Liễu Long xuất võ hồn côn gỗ của mình ra nhảy lên định đánh Cổ Phong từ trên không

Bỗng dưng cổ Phong biến mất rồi xuất hiện ở chỗ giường trống, đặt đồ đạc của mình lên.

Liễu Long vồ hụt, định quay sang tìm Cổ Phong, nhưng bỗng nhiên lúc này một cơn hay truyền đến khắp cơ thể. “Aaaaaaaaaaaa”

“Hắn sao vậy?” Tiêu lão đại chỉ chỉ Liễu Long sợ hại nói

Nguyên lai, lúc hắn ở trên không chuẩn bị vồ Cổ Phong, đã bị nhận phát chém ở tứ chi và sau lưng. Hiện tại, cơn đau mới truyền đến.

“Rác rưởi” Cổ Phong cũng lười quan tâm, gieo gió thì gặt bão, trách được ai.

Tiêu lão đại sợ hãi lui về đằng sau, nháy mắt với hai tiểu hài khác. Bọn họ thầm gật đầu.

Mãi mới đến lúc được nghỉ ngơi, hôm nay là tháng mới nên Cổ Phong định xông phó bản luôn cho nóng, nhưng vướng bận nhiều chuyện. Hiện tại có thời gian rảnh, hắn quyết định hoàn thành rồi đi ngủ.

Đêm đến, đã tiếng kể từ lúc, Cổ Phong xông phó bản.

Bọn Tiêu lão đại thấy Cổ Phong không có động tĩnh, tưởng hắn đã ngủ, thức dậy gọi các tiểu hài khác. Liễu Long bị ăn đánh từ chiều đến giờ vẫn nằm liệt giường không dậy được, nhưng Tiêu lão đại vẫn còn hai tướng tài bên mình.

“Tiêu Trần Vũ, Lăng Phong xử hắn” Buổi chiều được chứng kiến sức mạnh của Cổ Phong, hắn biết không thể thắng, nên thông đồng với bọn tiểu hài khác, định đánh lén đêm nay. Thật sự hắn nuốt không trôi cục tức.

Hai người đều là thú võ hồn, một người là lang, một người là phi hành thú võ hồn. Cả hai cùng xông lên, nhưng khi sắp đánh được Cổ Phong, thì dường như có một cái khiên vô hình nào đó ngăn lại.

Đạo của Lãng Khách vẫn luôn hoạt động dù là khi Cổ Phong đi ngủ, nó không hề triệt tiêu sau một đòn đánh, trừ khi nó nhận phải sát thương quá lớn vượt qua sự cho phép, thì nó sẽ vô hiệu hóa đòn tấn công rồi tan giã. Nhưng với hai tiểu hài, phá vỡ nó là điều không thể, nên dù đánh hơn phút, nó vẫn rất kiên cố.

Đúng lúc này, Cổ Phong mở mắt ra, hắn vừa hoàn thành phó bản, định thoát ra rồi tiêu vàng, ai ngờ hắn gặp phải đánh lén. Tức giận, hắn cực kì tức giận. Khi đang toàn tâm tu luyện mà gặp phải người gián đoạn sẽ bị nội thương, nếu người đó xuất thủ mạnh có thể chết. Hiển nhiên, bình thường tu luyện hắn đã đạt đến cảnh giới tĩnh lặng, vật ngoài không thể gián đoạn, một mình một thế giới.

Cổ Phong tức giận rút kiếm, “Vạn Giải”

Chợt nhớ ra điều gì, dù sao bọn nó cũng là tiểu hài không hiểu chuyện, Cổ Phong lập tức chuyển hướng Vạn Giải.

Một quả cầu gió to lớn xuất hiện ở góc tường đằng xa nơi giường của Tiêu lão đại ngủ, bên trong quả cầu là vô số các Phong Nhận đang bay tứ tung, cực kì hỗn loạn. Trong nháy mắt, cái giường gỗ bị xẻ ra nhàm ngàn mảnh nhỏ li ti rơi trên đất.

Vạn Giải là kỹ năng Cổ Phong tự chế dựa trên hiểu biết về cả Phong Thần Kiếm Pháp và kiếm đạo kết hợp với nhau tạo thành. Đây là một tuyệt kỹ cực kì nguy hiểm, hắn có thể tùy thời xuất ra trong vòng bán kính mười mét một cách vô hình. Đến vô ảnh mà đi vô tung, cực kì khó né, nếu ngươi không có lực cảm giác mạnh.

Bọn tiểu hài quỳ sụp xuống tè ra quần. Thật sự là quá đáng sợ, nếu mình ở chỗ đó, bây giờ có lẽ đã bị chém thành như cái giường.

“Hừ” Cổ Phong đứng dậy rời đi, bọn tiểu hài vừa tè dầm, hắn cũng không muốn vừa ngửi vừa ngủ nha. Không mất bao lâu, hắn đã xuất hiện ở trên đỉnh núi sau khuôn viên trường, lưng dựa vào tường, hai tay ôm kiếm gỗ ngủ thϊếp đi. Vừa đi xong phó bản làm linh hồn hắn cảm thấy cực độ mệt mỏi.

Sáng hôm sau, đến phòng ăn, hắn ngẫu nhiên gặp Đường Tam cùng Tiểu Vũ. Đường Tam giơ tay lên vẫy gọi, “Cổ Phong”

Theo như kịch bản, hiện tại bọn Tiêu lão đại đang định trào phúng Đường Tam, nhìn thấy hắn gọi tên sát thần hôm qua, lập tức rụt chân lại.

“Các huynh đệ, quay xe” Tiêu lão đại vội vàng quay lại nói

“Suýt nữa thì chết, may mà bản bảo bảo phản ứng nhanh, hú hồn chim én” Tiêu lão đại vuốt ngực bình tĩnh lại

“Hôm nay ta bước chân nào ra khỏi cửa trước ta, quá mẹ nó xui” Tiêu lão đại thầm nghĩ

“Đường Tam, ngươi cũng ở đây sao?” Cổ Phong cười cười nói

“Ừ, ta cũng đang chuẩn bị ăn cơm” Đường Tam cũng cười cười đáp lại

“Tiểu Tam, đây là ai?” Bên cạnh Đường Tam, là một cô gái nhỏ dễ thương, khả ái, trên đầu mọc hai cái tai thỏ.

“Hắn gọi Cổ Phong, cùng ta lớn lên ở trong thôn” Đường Tam quay sang nói

Hai tên tiểu hài chạy lên hỏi, “Ai vậy Tiểu Vũ tỷ?”

“Bạn của Đường Tam nha”

“Ngươi hẳn là không có tiền đi, lên tầng hai hôm nay ta mời ngươi ăn” Cổ Phong nói với Đường Tam

“Vậy chúng ta thì sao?” Tiểu Vũ nhanh nhạy hỏi, nàng biết tầng hai ăn phải trả phí, mà đồ ăn ngon hơn tầng một rất nhiều, nhưng nàng không có tiền a.

“Ta với các ngươi quen biết sao? Ta chỉ mời Đường Tam” Cổ Phong bình tĩnh nói

“Cái này …. Cổ Phong, ngươi có thể mời thêm bọn họ không?” Đường Tam gãi đầu ngượng ngùng hỏi

Hắn dù sao cũng là người chuyển kiếp nha, đi xin cơm một tiểu hài, có chút ngại ngùng, nhưng vì cùng lớn lên, nên hắn vẫn gượng hỏi.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì cũng được, đi thôi” Cổ Phong quay đầu lại đi lên cầu thang, dù sao cũng nhiều tiền, coi như bữa cơm tân gia nhà mới cũng được.

Hai tên tiểu hài đằng sau vui sướng, riêng Tiểu Vũ thì mặt xị lại, dù sao lúc trước hắn cũng không định mời mình, nhất định phải tìm cơ hội đánh cho một trận mới được.

Ngồi ăn cơm, Tiểu Vũ cứ nhìn chằm chằm Cổ Phong đầy ác ý, Tiểu Tam thấy cũng chỉ cười trừ. Cổ Phong thì chẳng thèm quan tâm.

Trên đường về thất xá, Tiểu Vũ hỏi, “Tiểu Tam, Cổ Phong hắn có mạnh hơn ngươi không”

Đường Tam sững sờ, “Ngươi định khiêu chiến hắn, vẫn là thôi đi, hắn rất mạnh”

“Có thể mạnh hơn bản cô nương sao” Tiểu Vũ hừ nhẹ nói

“Mạnh hơn rất nhiều, có khả năng là một chiêu miểu sát”

“Hừ, bản cô nương không tin”

Mở cửa ra, tất cả mọi người không bàn trước đều nhìn về phía Tiểu Vũ

“Có chuyện gì vậy”

“Ừmmmmmm” Một tên tiểu hài chần chừ

“Nói” Tiểu Vũ nói lại lần nữa

“Tiểu Vũ tỷ, trong lúc không có ai trong phòng, có người đã tiến vào bẻ gãy cái lược ngươi yêu thích”

“Cái gì” Tiểu Vũ hét lớn chạy nhanh đi tìm chiếc lược

Thấy chiếc lược bị gãy làm đôi, Tiểu Vũ khóc rất thương tâm, một lúc sau mới ngủ thϊếp đi, dù sao đây cũng là di vật mẹ nàng để lại.

“Các ngươi biết ai làm sao?” Đường Tam hỏi

“Có thể là người bên bát xá nha, bọn họ rất ghét học sinh nghèo như chúng ta”

“Bát xá? Không phải chỗ Cổ Phong ở sao” Đường Tam thầm nghĩ

Ngày hôm sau là phải tiến vào Liệp Hồn Sâm Lâm, nên hắn cũng phải chuẩn bị đôi chút, nên không có thời gian tìm Cổ Phong.

Sáng hôm sau, Tiểu Vũ dậy, thấy bên cạnh để lại một bức thư nói

Bức thư là Đường Tam viết, nôm na nói, hắn cổ sửa nhưng không ghép lại được như cũ, nên mua cái lược mới cùng cà rốt để ở trên giường

“Thật là ngốc” Tiểu Vũ ôm lược được gắn lại, cảm động nói.

Truyện Chữ Hay