Sau khi dùng xong bữa trưa, Bùi Mặc ngã người tựa lưng vào ghế.
Hắn không khỏi khen ngợi một câu: "Tiểu Nguyệt, hôm nay rốt cuộc ta cũng được diện kiến qua tay nghề của muội rồi. Mọi ngày A Thái thường khoe khoang với bọn ta, khi ấy bọn ta còn nghĩ hắn nói quá đấy."
"Nếu ca ca thích, vậy thì cứ ở lại trong phủ của chúng ta đi, mỗi ngày đều có thể thưởng thức." Phó Nguyệt cười nói, tay nghề của mình được người khác thưởng thức luôn là một chuyện vui.
"Thật ra ta cũng muốn ở lại, đáng tiếc không thể ở thường xuyên được." Bùi Mặc lắc đầu.
Hắn giải thích với Phó Nguyệt: "Hôm qua bệ hạ luận công lĩnh thưởng, ta được phong làm hộ quân Thống lĩnh trung quân, nhậm chức ở Vân Kinh, thánh chỉ sẽ đến vào ngày mai. Đến lúc đó, ta còn phải thu xếp lại chỗ ở."
"Chúc mừng ca ca, sau này chúng ta ở cùng một chỗ, có thể thường xuyên qua lại rồi." Phó Nguyệt vì ca ca mà cảm thấy vui mừng. "Chờ sau khi ca ca có trạch viện rồi, muội sẽ cho người sang giúp ca ca dọn dẹp.""Ta còn đang đau đầu với việc này đấy, nếu vậy thì phải vất vả cho Tiểu Nguyệt rồi." Tiếp theo Bùi Mặc còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, sau khi trang hoàng trạch viện bệ hạ ban cho hoàn hảo, còn phải nhanh chóng gửi thư tín cho phụ mẫu để bọn họ đến Vân Kinh, hơn nữa còn bàn chuyện hôn nhân,...
"Ca ca không cần khách khí với ta."
Phó Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Thái: "Buổi tối chúng ta qua nhà cữu cữu phải không?"
Tiêu Thái gật đầu, sáng hôm nay Dũng Nghị Công phủ còn đặc biệt phái người tới mời.
Tiêu Thái và Bùi Mặc đều là người dưới trướng Diệp Trạch, quen thuộc lẫn nhau. Nếu buổi tối bọn họ đều qua đó thì trong nhà chỉ còn lại một mình Bùi Mặc, vì thế Phó Nguyệt mời hắn theo.
"Ca ca, buổi tối cữu cữu gọi chúng ta qua ăn cơm, là gia yến. Nếu không huynh đi qua đó cùng với bọn muội nhé? Muội cũng muốn nói với cữu cữu và công chúa là muội đã tìm được người thân rồi."
Hiện tại Bùi Mặc còn đang ước gì có thể đem chuyện hỉ sự hắn tìm được muội muội chiếu cáo thiên hạ, nhưng buổi tối hắn có hẹn mất rồi.
Bùi Mặc: "Thật không khéo, buổi tối ta cũng phải ra ngoài một chuyến. Ngày khác ta sẽ tới bái phỏng Dũng Nghị Công phủ."
Tiêu Thái chớp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái: "Phải đi tới La phủ sao?"
La phu nhân đồng hành cùng đại quân ở phía sau, nhìn thời gian, hôm nay có lẽ vừa tới Vân Kinh.
Bùi Mặc nghe ra một tia trêu đùa trong lời nói của hắn, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi: "Đã ước hẹn với Tiểu Tam Tử đi uống rượu, đáng tiếc hôm nay hai người có hẹn rồi."
Tiêu Thái bưng chén nhỏ lên thổi thổi, bộ dạng nhàn nhã như xem náo nhiệt: "Không có việc gì, chỗ cữu cữu khi nào chúng ta cũng có thể qua. Nếu không hôm nay ta dân theo Tiểu Nguyệt đi gặp Tiểu Tam Tử đi."
Phó Nguyệt kinh ngạc, có chút khó hiểu. Chuyện tới phủ Dũng Nghị Công đã nói rồi, sao bây giờ A Thái ca lại đột nhiên thay đổi?
Sắc mặt Bùi Mặc hơi trầm xuống, ở góc độ Phó Nguyệt không nhìn thấy, hắn lặng lẽ trừng mắt nhìn Tiêu Thái.
Tiểu tử không có mắt này đang cố ý đối nghịch với hắn à?! Ý của hắn không phải thế, hắn muốn đi gặp Tiểu Tam Tử chắc? Tiểu tử kia có gì đẹp cơ chứ! Vân Yên vừa tới Vân Kinh, không thể không qua thăm hỏi xem sức khỏe có làm sao không được!
Hơn nữa, hiện giờ chức quan của hắn hơn phân nửa đã định rồi, nhưng La phủ La Chấn Bắc cùng La Đình Dũng đều phải quay về Tây Bắc. Vậy nên tiếp theo chuyện hôn sự của hắn và Triệu Vân Liên phải làm sao, tất cả đều nghe theo La phu nhân.
Phó Nguyệt nghĩ ngợi, do dự hỏi Tiêu Thái: "Vậy ta phái người tới nói với công chúa một tiếng nhé? Hôm nay chúng ta không thể qua đó?" Nghĩ đến A Thái ca có việc, có lẽ cữu cữu và công chúa cũng sẽ không để ý.