Bồ Ngọc đồng thời xoa xoa bụng của bà.
Bà giữ chặt Bùi Thiện Tân, nhẹ giọng nói với ông: “Tân ca, nếu không, chúng ta mua đứa trẻ kia làm con nuôi đi.”
Bùi Thiện Tân nắm lấy tay nương tử, nghiêm túc mà nhìn về phía bà: “Nàng nghĩ kỹ rồi chứ?” Nếu thật sự nhận nuôi đứa nhỏ này, phải tử tế nuôi dưỡng nó thành người. Đây là người, không phải là đồ vật mà không thích có thể tùy tay vứt bỏ.
Bồ Ngọc kiên trì gật gật đầu khẳng định, cười trấn an ông: “Đúng vậy, tự dưng nhặt được một đứa con trai lớn như vậy, về sau hắn còn có thể giúp chúng ta hết việc nọ đến việc kia, không cần phải cho bú mớm từ nhỏ, giúp chúng ta tiết kiệm bao nhiêu công.”
Bùi Thiện Tân cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ông ôm nương tử vào lòng, không phản bác bà, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy nàng đợi một chút, ta xuống xe bế đứa nhỏ lên.”
“Ấy, chàng nhẹ tay chút nhé, trên người đứa nhỏ kia bị thương không nhẹ, ta phải nhanh dẫn nó đi khám đại phu.” Bồ Ngọc dặn dò nói.
“Được, ta biết rồi.”
Bùi Thiện Tân xuống xe ngựa, mua bé trai từ tay mẹ mìn. Trên người bé trai không có sức lực, chỉ có thể ngước một đôi mắt phượng cảnh giác nhìn về phía ông.Bùi Thiện Tân ngồi xổm trước mặt hắn, chậm rãi vươn tay về phía hắn: “Ngươi đừng sợ, ta mang ngươi về nhà.”
Bé trai vẫn cảnh giác mà nhìn ông, không hề nhúc nhích.
Mẹ mìn không kiên nhẫn mà đuổi người. Bùi Thiện Tân đành phải bế đứa trẻ trở về xe ngựa. Ai ngờ tiểu tử hoang dã này lại hít một hơi lấy sức, cắn một ngụm vào cánh tay Bùi Thiện Tân.
Hắn cắn chặt không há miệng ra, chỉ một lát liền nếm thấy mùi rỉ sắt, hắn nhắm mắt lại hơi hơi run rẩy, chờ bị đánh một trận đòn tới bến.
Bùi Thiện Tân khẽ thở dài, một cái tay khác xoa xoa đỉnh đầu hắn: “Đừng sợ.”
Bé trai sững sờ, chậm rãi buông lỏng miệng ra, khóe mắt chảy xuống từng giọt nước mắt, sau đó lại nhanh chóng bốc hơi trong không khí, không ai nhìn thấy.
Đứa trẻ bị thương quá nặng, đêm đó liền bị sốt cao. Hai vợ chồng Bùi Thiện Tân không dám mang theo hắn di chuyển, ở tại thành nhỏ mấy ngày. Cũng may đứa nhỏ này mạng lớn, lại có thể chống đỡ được.
Lúc bé trai sốt cao trở nên mơ hồ, thường thường gọi cha, mẹ, muội muội, Bồ Ngọc thở dài, vẫn luôn trông chừng hắn.
Chờ sau khi bé trai tỉnh táo trở lại, biết chính mình ở nơi an toàn, đối mặt với hai người đang dốc lòng chăm sóc hắn nên không hề phản kháng chống đối nữa, nhưng vẫn không thích nói chuyện, trầm mặc mà quan sát bọn họ.
Hắn không nói, Bồ Ngọc liền chủ động nói chuyện cùng hắn. Nói cho hắn nghe về thân phận hai người bọn họ, muốn dẫn hắn về nhà ở Mạc Bắc cùng nhau sinh sống.
Thấy đứa trẻ hồi phục hơn phân nửa, Hai vợ chồng Bùi Thiện Tân liền trả viện đã thuê, chuẩn bị khởi hành trở về, nhưng bé trai lại phản kháng không chịu đi.
Bồ Ngọc kiên nhẫn ngồi xổm trước mặt hắn: “Vì sao lại thế? Con muốn làm cái gì phải nói ra thì ta mới có thể giúp con chứ.”
Bé trai nhìn chằm chằm đôi mắt của bà, sau khi do dự một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, hắn đã rất lâu không nói chuyện, vì vậy giọng nói đã khàn khàn: “Tìm… tìm muội muội.”
Hắn lặp lại hai lần, Bồ Ngọc mới nghe rõ.
Bồ Ngọc: “Ý con nói là, con có muội muội còn ở đây, muốn tìm con bé hả?”
Bé trai gật đầu cái rụp.
Bồ Ngọc sờ sờ đỉnh đầu hắn, dịu dàng đồng ý: “Được, chúng ta mang con đi tìm muội muội. Tìm được muội muội, chúng ta cùng nhau sinh hoạt, được không?”
Bé trai cắn răng, hốc mắt đỏ lên, lại mạnh mẽ gật đầu lần nữa.
“Vậy con nói cho ta, con tên là gì? Có còn nhớ rõ muội muội ở đâu không?”
“Phó…… Mặc. Thanh…… Thanh Châu.”
“Được rồi, xuất phát thôi, chúng ta đi Thanh Châu ngay bây giờ.” Bùi Thiện Tân ở phía sau Bồ Ngọc duỗi tay về phía hắn.
Nhìn hai người trước mặt, Phó Mặc dịch người ra khỏi gầm bàn, được Bồ Ngọc ôm chặt vào trong ngực.