Mộng Nhan tỉnh lại, Mộng Uyển cũng tu luyện xong, hai tỷ muội vừa bước ra cửa thì đã có sẵn người hầu tới giúp, người mặc áo, người trang điểm, kẻ bày biện thức ăn, chăm sóc hai người như vua chúa vậy
Lục Nguyệt nhìn cô một lát thấy đã ổn mới cười "A Nhan, muội có chuyện gì cần hỏi ta không?"
Mộng Uyển lên tiếng không cho cô nói "Ở đây gia tộc nào mạnh nhất?"
Nàng ngồi bên cô bắt đầu nói "Đại Lục Thất Gia, Nhất Đại Thế Gia là hai thế lực mạnh nhất Thông Huyền Chi Giới.
Nhất Đại Thế Gia gồm Tôn gia, Lục gia, Lam gia, Siêu Nhân gia, Gao gia.
Bọn họ cũng có chút địa vị và quyền lực trong tay.
Còn Đại Lục Thất Gia thì ở Trung Đô, trung tâm của mọi nơi đều đổ về đó, có gia tộc nắm giữ sức mạnh cường đại, đó là Thượng Quan gia, Trúc gia, Kiều gia, Lê gia, Cửu gia, Huyền gia, Tô gia.
Gia tộc mạnh nhất là Thượng Quan gia tộc, có hai vị Hóa Thần kỳ rất mạnh mẽ, yếu nhất là Lê gia, gia tộc này tham lam vô độ, độc ác âm mưu không ai bằng"
Mộng Nhan nghe có Siêu Nhân gia tộc thì xém chút bị sặc nước, vậy là có một dàn anh hùng siêu nhân bay khắp tu tiên thế giới sao? (tự nhiên nghĩ ra cái tên này tác giả cũng chẳng biết nên cười hay nên cười đây?)
Lục Nguyệt xoa đầu cô "A Nhan, muội hiện tại có dự tính gì?"
"đi khắp thế gian tìm pháp khí và đồ vật mới lạ, ngao du thiên hạ rồi tìm phụ thân và mẫu thân" cô nhẹ nhàng nói, Lục Nguyệt dường như không muốn xa cô nên vẫn tìm cách khuyên nhủ cô rằng hãy ở lại đây thêm một chút nữa
Mộng Nhan thì không quan tâm lắm nên đành hỏi ý kiến của Mộng Uyển, em gật đầu đồng ý nên cô cũng đồng ý
Lục Nguyệt vui vẻ vô cùng, nàng rốt cuộc cũng được ở bên cô rồi, và rồi tháng sau đó thì nàng luôn tìm đủ cách để ngủ cùng cô, ăn cùng cô, kéo cô vào tắm cùng cũng không bỏ qua, tuy lúc đầu có hơi ngại nhưng có người phục vụ mình thì cô cũng dần dần quen hơn
Mộng Uyển thì trong một lần đi dạo tình cờ gặp được một vị thúc thúc, đó là tiểu đệ mà Vũ Y đã thu nhận, khi dắt y về thì có nói qua thế nhưng Mộng Nhan cũng có tính tình đa nghi nên dùng mọi cách thử y làm y sống dở chết dở
~ năm sau~
Hai tỷ muội ở nhờ Lục gia có cảnh giới Nguyên Anh khi chỉ mới và tuổi làm tất cả tu tiên giả và ma tu sợ hãi bởi thiên phú của hai người, thế nhưng không ngờ trong một năm đó thì hai tỷ muội cũng đã có người trừng trị
Mộng Nhan thì có Lục Nguyệt dụ dỗ nên không cần đề cập qua, còn Mộng Uyển thì trong một lần đi tìm đồ cho vị tiểu tỷ tỷ nằm dưới của mình thì gặp được chưởng môn của Lam Hoàng Tông, lúc đó không biết gì nên cứu về, ai ngờ bị hiểu lầm là dê người ta, tức giận đá người kia ra khỏi Lục gia sau đó lại bị người ta mặt dày bám đuôi
"Đường đường là chưởng môn của Lam Hoàng Tông nổi tiếng lại bám đuôi một người con gái khác, cô có bị gì không vậy?" Mộng Uyển lạnh nhạt hỏi, người kia chỉ cười "người ta là yêu thích A Uyển, ngươi không thể nào đuổi ta đi nha~"
Em đen mặt, tin đồn quả nhiên không thể tin được mà, ai nói cô ta là chưởng môn đầy hàn khí chỉ biết đóng băng người ta lại nóng nảy chứ? Em thấy cô ta chỉ có được cái mặt dày, vô liêm sỉ và biến thái vô cùng thôi
hai tỷ muội một người được sủng ái đến hư, một người thì khổ cực vì có thêm chiếc đuôi nhỏ đằng sau
Đúng là khác nhau một trời một vực mà! Mà trôi qua năm, đến lúc cô và nàng phải rời đi rồi
Tối một hôm nọ, cô và em đã lẻn ra ngoài, để lại bức thư cho hai người nào rồi vụt bay đi, đến khi rạng sáng tìm kiếm thì chỉ thấy được một bức thư trên bàn, còn bóng dáng mong muốn thấy được đã biến mất không còn vết tích
Rốt cuộc hai người cũng không thể ngăn cản được hai người kia, đành thở dài về phòng, ôm lấy gối mà khóc lặng lẽ
hai vị tỷ muội kia đi khỏi Lục gia liền theo kế hoạch tiến tới Vương Gia Thôn, một thôn làng hoang vắng nhưng ở đây có rất nhiều hung thú tới tìm, cô và nàng trên đường giết không ít hung thú và tìm thấy một đống bảo bối, chế ra hàng loạt đống đồ mạnh mà coi là rác ném vào giới chỉ
Vạn Niên Hắc Ám: Đúng là giàu quá liền không coi ai ra gì mà! nhặt rác
hai tỷ muội: không có gì để nói, mệt