Mộng Nhan lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh, Mộng Uyển cũng từ từ tỉnh dậy, hai đứa nhìn xung quanh, cô (Mộng Nhan) nhìn Mộng Uyển "Uyển Nhi, nơi này là ở đâu? chúng ta tuy xé rách không gian nhưng tỷ không biết nơi này là nơi nào cả"
Mộng Uyển lắc đầu "muội không biết, chúng ta đi xung quanh thử xem", cô gật đầu, hai tỷ muội đi xung quanh thì bắt gặp những hung thú ma thú kì lạ, với tính hiếu kì của Mộng Nhan đương nhiên là giống mẫu thần Vũ Y, cô hớn hở lấy Sơn Hà Kinh ra vẽ lại hình dáng của chúng, kéo theo Mộng Uyển quan sát đám hung thú một lát rồi viết viết đủ thứ, Mộng Uyển nhìn tỷ tỷ của mình lãnh đạm không cất tiếng, dù sao vẫn tính cách giống mẫu thân vậy thì tỷ tỷ nằm dưới chắc rồi
Mộng Nhan làm xong liền kéo theo muội muội xuống đánh một trận với hung thú, giây sau, cá vàn- nhầm, hung thú con bị xẻ thịt ăn mất tiêu rồi
Hai người chỉ vừa ngồi nghỉ ngơi một chút thì đã nghe ở đâu đó có một tiếng hét cầu cứu, sau đó là nhiều tiếng kêu lên, hai người nhìn nhau, lần này là Mộng Uyển kéo cô đi, hai người từ trên cành cây thấy được một đoàn rất nhiều người đang chạy thoát hung thú
Mộng Uyển xuất ra hàn băng đóng băng đám hung thú, đám người đó cảm tạ em, nhưng chưa kết thúc, một đàn hung thú lại xuất hiện, lần nay Mộng Nhan bay ra, tụ một ngọn hỏa ngục đấm thẳng vào một con hung thú, chấn động từ nắm đấm của cô bay thẳng ra đằng sau đốt cháy đàn hung thú còn lại, đoàn người nhìn thấy hai tỷ muội liền câm nín, Mộng Nhan đánh tan hàn băng của Mộng Uyển, thu xác của đám hung thú lại vào giới chỉ (nhẫn không gian)
Em quay qua nhìn đám người kia "Thương?"
Cả đám người lắc đầu, có vài người bị thương nặng nên Mộng Nhan ra tay giúp đỡ, Mộng Uyển quan sát đám người này mà lắc đầu "Tỷ, làm nhanh rồi đi thôi"
Mộng Nhan phồng má "Muội đợi ta một chút, cầm kẹo ăn một lát đi" cô ném cho em một cây kẹo, sau đó tập trung chữa trị cho bọn họ
Khoảng nửa canh giờ sau ( tiếng), việc chữa trị hoàn thành, một người con gái có vẻ xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ có vẻ là chức vị lớn nhìn cô, hai người trung niên cũng đứng dậy chấp tay cúi đầu "cảm tạ hai tiểu cô nương giúp đỡ"
Cô xua tay "không gì, bọn ta đi trước...!à khoan, Uyển Nhi!"
Em tiến lại gần "sao thế?", cô cười nói "hiện tại ta chỉ mới xuất hiện ở đây, hay là đi theo họ để tìm hiểu về chuyện ở đây?"
Em gật đầu, cô cười quay qua đám người kia "bọn tôi muốn đi theo mọi người, có phiền không?"
Đám người kia lắc đầu, đám con trai nhìn thấy cô và em đã chảy nước miếng, đỏ mặt tim đập rồi, em thì lạnh quá nên không dám lại gần, còn cô thì năng động, tích cực càng làm các nam nhân thích thú
Người con gái mặc trang phục đỏ lúc nãy quan sát hai người, một vị tỷ tỷ xinh đẹp với mái tóc trắng dài cột một chiếc nơ xanh lam nghiêng qua một bên phải, uốn lượn trải dài xuống thắt lưng như một tấm vải lụa mềm mại, đôi mắt hai màu tím lam năng động dễ thương rất thu hút người nhìn, mỗi khi cười thì hai mắt đều long lanh trong suốt giống như biết thể hiện cảm xúc, cực kỳ chân thật và sống động như đàn Cầu Vồng Điệp, loài bướm có cánh bảy sắc cầu vồng rất hiếm có lại xinh đẹp động lòng người.
Làn da trắng trẻo mềm mại như da em bé, đáng yêu khiến người ta muốn chạm vào, muốn khi dễ một phen.
Tuy là tỷ tỷ nhưng chiều cao lại không cao, có vẻ như chỉ bằng nửa người mình mà thôi.
Người con gái mặc trang phục đỏ nhìn cô mà cười thầm, cô giống như một búp bê sống vậy, xinh đẹp lộng lẫy lại đáng yêu cực kỳ
Mộng Uyển biết người con gái kia đang quan sát tiểu tỷ tỷ của mình thì cũng đánh giá ngầm người này.
Mái tóc đen cũng rất dài không kém tỷ tỷ em, hai cây trâm làm bằng loại gỗ hiếm có chỉ sinh trưởng ở nơi hàn khí dày đặc như núi tuyết được cài lên đầu cũng đủ biết là người không bình thường, đôi mắt vàng nâu sắc bén như phượng hoàng, làn da cũng không tính là trắng trẻo như cô nhưng cũng không kém phần kiều diễm, chỉ cần điểm này thôi thì trang phục đỏ cũng đủ làm cho người khác liên tưởng tới một phượng hoàng rực cháy cực kỳ kiều diễm và xinh đẹp, thế nhưng nét đẹp này thì vị tỷ tỷ của em lại không biết thưởng thức cho lắm.
Dù sao ở Trí Tiên các cũng không thiếu mỹ nhân, tỷ tỷ của em nhìn đã sớm ngán tận cổ rồi
Mộng Uyển thấy có một người không biết lượng sức muốn dê xồm tỷ tỷ thì phóng hàn băng đóng băng tay hắn, cô xoay đầu lại "Uyển Nhi, muội làm gì vậy?"
Em hừ nhẹ nhìn tên kia "Còn kìa nữa, có thêm vài tên muốn động chạm vào tỷ còn gì"
Mộng Nhan nghe thấy liền tức giận, hỏa ngục bỗng rực cháy xung quanh, cô là đang cảnh cáo bọn họ đừng động tay động chân với cô, người con gái nhìn cô lúc nãy phất tay thổi bay hỏa ngục của cô nhưng có vẻ như cô vẫn còn giận, nàng đành xuống nước dỗ dành tiểu cô nương này "được rồi, tiểu muội muội coi như là bỏ qua cho hắn đi, không có lần sau đâu"
Mộng Uyển nheo mày "coi như không có gì? Đùa giỡn với ta?"
Đáy mắt em xuất hiện sát khí, tay đã muốn xuất thủ nhưng cô nắm lại "Mộng Uyển, không được ra tay.
Tạm thời tha mạng cho hắn, còn lần sau thì tùy muội xử lí"
Mộng Uyển thấy tỷ tỷ gọi đủ tên mình thì biết tỷ tỷ cũng giận lắm nên thu lại, Mộng Uyển sợ vị tỷ tỷ này chỉ là khi người này trở nên lạnh lùng mà thôi.
Em vỗ vỗ đầu cô "A Nhan tỷ cũng nên thu lại đi"
Người con gái kia nghe được em gọi cô là A Nhan thì cười, Mộng Nhan sao? tên rất hay
Còn tên dê xồm cô thì bị em thả hàn trùng vào người từ lúc nào không hay rồi, chỉ cần hắn có ý gì với hai người thì việc giết hắn dễ như trở bàn tay thôi
Người con gái kia cười "A Nhan, ta là Lục Nguyệt, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô nhìn nàng nhẹ giọng nói "muội vừa tròn tuổi"
Cả đám người bị cô hù một trận, không ngờ tiểu cô nương chỉ mới tuổi thôi mà đã hạ được hung thú Kim Đan kỳ rồi, em cười "không lẽ ở đây yếu đến nỗi Kim Đan kỳ đã rất mạnh sao?"
Dù không muốn chấp nhận nhưng Lục Nguyệt vẫn gật đầu "đúng vậy"
Cô vừa nghe xong đã muốn thổ huyết, ở nơi của cô đạt tới cũng phải là cảnh giới của hai vị phụ mẫu kia mới gọi là đệ nhất thiên hạ, mà ở đây Kim Đan cỏn con cũng được coi là mạnh?
Em thì phì cười "ha ha ha, Kim Đan ở nơi ta chỉ là bọn phàm nhân chạy vặt thôi, không ngờ ở đây lại...!ha ha ha ha"
Cô thở dài "đủ rồi Uyển nhi, dù sao thì chắc có lẽ ở đây là một tiểu huyền giới"
Hình như kỳ thi đã hoãn lại nên ra chap nè, đợi chỉ vài tiếng thôi mà thấy chán quá nên giờ hỏi là Mộng Nhan là ôn nhu đáng yêu có chút ngạo kiều thụ hay ôn nhu đáng yêu ngoan ngoãn thụ?