edit & beta: Hàn Phong TuyếtBị hái hoa tặc nhếch nhác lôi từ trong gầm giường ra, tôi còn chưa kịp phản kháng đã bị hắn bóp chặt cổ. Sai nha bên trong phòng nghe được tiếng hét của tôi, biết bên ngoài đã xảy ra chuyện bèn mau chóng xông ra. Hái hoa tặc cười gằn một tiếng, nói với sai nha: “Đứng yên hết cho ta! Kẻ nào dám bước về phía trước một bước, ta sẽ bóp nát cổ cô ta!” Vừa nói vừa bóp chặt tay, làm tôi nghẹn đến trợn trừng cả mắt lên.
Đám sai nha không dám cử động nữa, nhìn chằm chằm hái hoa tặc. Lúc này hái hoa tặc mới nới lỏng tay, cho tôi được hít thở chốc lát. Có con tin trong tay, hái hoa tặc đương nhiên không hề sợ hãi, lại nói với đám sai nha: “Các ngươi ra hết khỏi phòng cho ta! Đóng kín cửa ra vào và cửa sổ lại! Kẻ nào dám vượt qua bậc cửa một bước, lão tử lập tức giết chết cô ta!”
Đám sai nha liếc mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác, chỉ đành lui ra khỏi phòng, thậm chí còn đóng kín cửa giả. Như thế, người bên ngoài không biết được tình hình bên trong ra sao, càng không dám manh động.
Hái hoa tặc thấy lời uy hiếp của mình có hiệu lực thì đắc ý vô cùng, bàn tay đang giữ cổ đưa lên vuốt ve mặt tôi, nở nụ cười bỉ ổi, ghé vào tai tôi nói: “Nhạc tiểu thư, cô trốn được mùng một không trốn được hôm rằm, đừng tưởng là có quan sai bên ngoài thì lão tử không dám động đến cô! Hôm nay lão tử cứ xử cô ngay trước mặt sai nha đấy! Để cho người dân thành Thái Bình này biết lão tử và quan phủ ai cao tay hơn!”
Bị hắn sờ mó, tôi sởn hết cả da gà, trong lòng vừa căm hận vừa sợ hãi, chỉ không ngừng thôi miên bản thân: không lâu nữa cẩu quan sẽ dẫn người tới đây, cần phải nghĩ cách kéo dài thời gian!
Không đợi tôi kịp nghĩ ra cách câu giờ, hái hoa tặc đã vội vàng lôi tôi đến bên giường, có điều bên trên lại là đám nha hoàn đã trúng thuốc mê bất tỉnh, kẻ tặc bèn nghĩ lại, dắt tôi vào gian trong.
Sau khi vào phòng, hái hoa tặc vừa bóp cổ tôi vừa vén màn lên nhìn chiếc giường, rồi lại ngó dưới gầm giường, trên xà nhà và trong tủ quần áo, sau khi xác định không còn ai mai phục nữa mới yên lòng, quay lưng cài then cửa, kéo chiếc khăn ướt che mặt xuống, gương mặt bỉ ổi nhìn tôi đầy vui sướng: “Nhạc tiểu thư, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng… Để ca ca đây yêu thương ngươi…”
Lúc này tôi chỉ muốn phun hết cơm cháo trong dạ dày vào mặt hắn. Cảm giác ghê tởm đã dần chiếm chỗ nỗi sợ hãi, tôi rụt rè thốt lên: “Vị ca ca này… Tiểu nữ biết hôm nay khó lòng chạy trốn… đành chấp nhận số mệnh. Chỉ mong ca ca có thể… dịu dàng với tiểu nữ một chút… Chỉ cần giữ mạng sống cho tiểu nữ, ca ca muốn sao… cũng, cũng được…”
Hái hoa tặc nghe vậy, cười đến văng cả nước miếng, vừa giữ lấy cằm tôi vừa phóng túng nói: “Không ngờ Nhạc tiểu thư lại là người biết điều như thế! Yên tâm… Ca ca chắc chắn sẽ dịu dàng… Ha ha ha…” Vừa nói vừa giơ móng vuốt tập kích.
Tôi vội nắm lấy tay hắn, ra vẻ ngại ngùng nói: “Ca ca… Tiểu nữ mặc dù luôn ở chốn khuê phòng, nhưng lúc rảnh rỗi cũng từng lén xem mấy cuốn… sách nam hoan nữ ái, cũng tò mò rất nhiều chuyện. Ví dụ như, trong sách có nói, phàm là người từng trải qua chuyện nam nữ thì xương chóp mũi sẽ hơi bị xẻ ra. Tiểu nữ cảm thấy chuyện này thật thần kỳ, hôm nay gặp được ca ca, muốn nhân đây chứng thực một phen, không biết ca ca có thể cho tiểu nữ kiểm cha chóp mũi được không?”
Kiếp làm hái hoa tặc của hắn trước nay toàn cưỡng bức con gái nhà người ta, nào có ai chủ động như thế này bao giờ?! Thế nên, hắn ngay tức khắc nghe theo, giương mặt ra nói: “Sờ! Sờ! Bảo đảm cho Nhạc tiểu thư sờ đủ thì thôi!”
Tôi đưa ngón trỏ đến trước chóp mũi hắn, nhẹ vuốt một cái, nói: “Ồ… Chẳng lẽ những gì trong sách đều là nói dối ư? Xương mũi ca ca đâu có bị xẻ. Ta không tin… Ca ca giơ tay lên, để ta xem xương sườn đã. Trong sách viết nữ nhân là một cái xương sườn của nam nhân biến thành, ta muốn xem xem có phải ca ca thật sự thiếu một cái xương sườn hay không”.
Không biết thượng đế nghe được lời này liệu có cho sấm sét từ bên kia bờ đại dương đến đây đánh chết tôi hay không, nhưng tôi bây giờ đang đứng trên bờ vực, bấu víu được cái gì là phải cố bấu, mà câu được bao nhiêu thời gian cũng phải câu.
Hái hoa tặc thấy tôi nhiệt tình chủ động như vậy, lại chắc chắn tôi không biết võ công, là dê con chờ làm thịt, cho nên cũng không còn cảnh giác nữa, vươn tay lên, miệng cười dâm đãng: “Mỹ nhân cứ việc đếm, đếm xong rồi, ca ca sẽ đếm cho muội… Ha ha ha…”
Trán đổ mồ hôi ròng ròng, tôi chầm chậm đưa tay đến gần bộ sườn heo của hắn, trong lòng thắc mắc cẩu quan kia vì sao giờ này còn chưa tới? Đếm xong bộ xương này, cô nương ta đây cũng hết cách lừa con heo này rồi. Nếu ta chẳng may thất thân, ta xem cẩu quan ngươi ăn nói thế nào!
Đứng trước nguy cơ, tôi chợt nảy ra một ý: Chi bằng nhân lúc tên khốn này không chú ý, lên gối đánh thẳng vào điểm yếu của hắn, hắn bị đau khom người lại sẽ là cơ hội cho tôi chạy trốn! Chỗ tôi và hắn đang ngồi cách cửa tầm năm sáu bước chân. Chạy đi mở cửa rồi ra ngoài cài then… Không biết có kịp hay không, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, thôi đành được ăn cả ngã về không vậy!
Lúc quyết định rồi thì công việc đếm xương sườn cũng xong xuôi, tôi hít sâu một hơi, ngửa mặt lên, thấy hái hoa tặc cười dâm đãng hỏi: “Sao? Đếm rõ ràng chứ?”
“À… Tổng cộng là…” Tôi bất chợt nhíu mày, giơ một ngón tay lên chỉ xà nhà: “Bin Laden!”
Bin Laden: Tên trùm khủng bố, người gây ra rất nhiều vụ khủng bố lớn mà vụ phá hoại khủng khiếp nhất là sự kiện khủng bố ngày tháng năm tấn công vào Thành phố New York và thủ đô Washington.
Nhân lúc kẻ tặc phản xạ có điều kiện ngẩng lên nhìn trần nhà, tôi gắng hết sức bình sinh lên gối đánh thẳng vào điểm yếu của hắn. “Á” một tiếng bi thảm, kẻ tặc khom lưng đưa tay ôm chỗ đau đến muốn bất tỉnh. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, tội vội vọt tới bên cửa, nhưng nào ngờ chưa chạy được hai bước thì đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói, toàn thân bị kéo giật ngược về phía sau. Tên khốn này bị đau như thế mà còn phản ứng nhanh thoăn thoắt, đưa tay tóm lấy mái tóc dài đến eo của tôi.
Tôi vừa hận vừa tức vừa sợ, bất chấp hình tượng thục nữ, kéo cánh tay hắn, há miệng cắn thật mạnh như gặm móng heo, chỉ hòng xé thịt hắn ra. Kẻ tặc đau đớn rống lên: “Tiện nhân đáng chết…”
Cha tiên sư nó! Dám gọi ta như thế! Thế thì đừng trách bản cô nương lần đầu nói tục ở thế giới này!
Bởi vì tên khốn này vừa bị đau đã ra đòn ác, tôi bèn gắng hết sức cắn để hắn buông tóc mình ra. Đang giằng co thì nghe “ầm” một tiếng, cửa sổ phòng vỡ toang, hai nha dịch cầm đao nhảy từ ngoài vào. Hái hoa tặc thấy vậy cũng không còn nghĩ đến đau đớn nữa, nhanh tay rút một con dao găm từ trong giày ra, một tay túm lấy tôi đẩy đến phía trước hắn, một tay đưa dao lên đặt trước cổ họng tôi, hét to: “Tất cả không được nhúc nhích! Nếu không ta giết cô ta!”
Hai nha dịch chỉ đành đứng yên, nhưng đao trong tay vẫn chỉ về phía kẻ tặc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quan binh cung thủ đã đứng đầy ở đó, thậm chí trên tường cũng nghịt người. Chắc là cẩu quan biết hái hoa tặc ở bên trong, không dám manh động cho nên lặng lẽ điều binh vào bao vây, chờ cơ hội. Ai ngờ tôi lại ra tay với hái hoa tặc, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng ra ngoài, sợ là sẽ xảy ra chuyện, cẩu quan bèn cho người phá cửa sổ xông vào cứu.
Lần đánh bất ngờ này không thành công, song phương cũng không cần giấu diếm gì nữa. Bên ngoài, quan binh bắt đầu dấy lửa đốt đuốc, chiếu sáng bừng cả bầu trời lẫn căn phòng. Cẩu quan Qúy Yên Nhiên đứng đối diện cửa sổ, áo bào đỏ thẫm nổi bần bật trong ánh lửa như một cây tương ớt, mắt nheo nheo nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng tự nhủ nếu hôm nay ngươi không cứu sống được ta thì lần sau ta sẽ xuyên vào ngươi.
Không đợi cẩu quan dùng ánh mắt truyền tin cho tôi, hái hoa tặc phía sau lưng đã cười dữ tợn, nói: “Qúy đại nhân, xem ra hôm nay ngươi lại trắng tay rồi! Sáng mai mất mũ ô sa, ngươi đừng trách tại hạ hôm nay không cho ngươi cơ hội! Mau bảo bọn chúng lui ra ngoài! Nếu không ta sẽ giết nữ nhân này!” Vừa nói vừa kề sát con dao vào cổ tôi, có cảm giác như sắp cứa rách đến nơi.
Qúy cẩu quan trầm giọng nói: “Ngươi nghe rõ cho bản quan: bây giờ ngươi đã bị bao vây trùng trùng, đả thương nàng đối với ngươi mà nói thì không có ích lợi gì cả! Bản quan có thể đồng ý với ngươi, cho quan sai rút hết khỏi đây, chỉ cần ngươi thả Nhạc tiểu thư ra! Có muốn hay không, bản quan chờ ngươi trả lời”.
Coi như cẩu quan ngươi có lương tâm, không vì mũ quan mà một mực đòi bắt hái hoa tặc. Cô nương ta tạm thời giảm bớt cho ngươi một phần đáng ghét trong lòng. Lại nghe thấy hái hoa tặc cười điên cuồng một trận, đinh tai nhức óc, lại còn văng cả nước bọt lên mặt tôi, làm tôi chỉ muốn nhổ một miếng nước bọt vào mặt hắn. Hắn nói: “Lời của cẩu quan các ngươi là khó tin nhất! Chưa biết chừng lại ngầm bố trí mai phục ở đâu đó, ta thả nữ nhân này ra chỉ sợ sẽ lập tức rơi vào bẫy của ngươi!”
Không đợi cẩu quan đáp lại, đã có một giọng nói khác vang lên: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Nhìn về nơi âm thanh phát ra, trông thấy Nhạc Minh Giảo đang lệnh mấy tên thị vệ bảo hộ mình lui đi, chầm chậm bước tới.
Hái hoa tặc quát lên: “Đứng lại cho ta! Không ai được tiến lên một bước nào hết! Bảo hai người này ra ngoài! Bằng không ta rạch mặt cô ta!” Vừa quát vừa giơ dao lên chỉ vào mặt tôi. Tôi phát hoảng. Với con gái mà nói thì gương mặt còn quan trọng hơn cả tính mạng, huống chi tôi còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm một anh chàng giàu có, sao có thể để người khác hủy hoại được!
Hai gã nha dịch vừa xông vào nghe vậy bèn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ chỉ thị từ Qúy cẩu quan. Thấy Qúy cẩu quan gật đầu, cả hai chỉ đành nhảy ra khỏi phòng, từ từ lùi đến phía sau Nhạc Minh Giảo. Nhạc Minh Giảo cau mày, ánh mắt thoáng liếc qua tôi. Trong lòng chợt có một dự cảm xấu. Người cha chính trực này sẽ không hy sinh con gái mình để bắt kẻ độc ác đã hại bao nhiêu thiếu nữ chứ? Không thể nào! Không thể nào! Hu hu, cha à, cha tuyệt đối đừng nghĩ như vậy nhé! Tuy không phải là con gái thật của cha, nhưng con cũng rất thành khẩn sống trong cơ thể này mà! Tương lai nếu có thể gả vào nhà phú quý, con nhất định sẽ thay con gái cha phụng dưỡng cha mà!
Nỗi ai oán trong lòng có ai hiểu? Tiếng khóc than trong tim có ai nghe thấy? Cõi đời này quả nhiên ngoại trừ bản thân ra thì chẳng có ai đáng tin cả. Sớm biết thế này tôi đã không đồng ý làm mồi nhử, để cho hôm nay giấc mộng giàu sang tan thành mây khói, thân xác chờ chôn vùi dưới đất mẹ, buồn thay…
Tôi không ngừng ai oán, lại nghe thấy Nhạc Minh Giảo cất tiếng: “Nếu ngươi thả tiểu nữ ra, lão phu sẽ làm con tin của ngươi. Có lão phu trong tay, ngươi còn sợ có kẻ dám mai phục?”
… Cha?
“Đại nhân!” Chúng quan sai nhất tề lên tiếng định khuyên can, bị Nhạc Minh Giảo phất tay ngăn lại.
Mặc dù… Mặc dù ở thế giới kia tôi cũng có cha, nhưng tình cảm ruột thịt chỉ còn trong ký ức tuổi thơ. Kể từ sau khi bố mẹ ly dị, thứ gọi là tình thân đã bị thời gian phủ bụi, phai mờ theo năm tháng… Người cha trước mắt này dù đang thương con gái của ông ấy, Nhạc Linh Ca, không liên quan gì đến tôi cả, nhưng người đã trở thành một phần của Linh Ca là tôi đây lại cảm thấy có một thứ gì đó chìm sâu trong đáy lòng được thức tỉnh… Người cha này, tôi nhận.
Tôi mở to mắt nhìn cẩu quan đang đứng im bên Nhạc Minh Giảo, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Tôi liếc hắn, liếc Nhạc Minh Giảo, rồi lại liếc hắn. Hắn khẽ gật đầu với tôi, khẽ đến mức gần như không thể phát hiện ra.
Hái hoa tặc phía sau lưng đương nhiên không phát hiện ra tôi và cẩu quan đang liếc mắt đưa tình, vẫn nhìn Nhạc Minh Giảo mà cười, nói: “Nhạc lão đầu, coi như ông thức thời! Có điều, ông được phép ở lại, nhưng lão tử sẽ không tha cho con gái ông! Tiểu tiện nhân này hại lão tử suýt nữa không thể làm người, lão tử hôm nay nhất quyết không tha! Ha ha ha! Nhạc lão đầu! Giờ lão còn muốn làm con tin nữa không?”
Này này, hại ngươi không thể làm người cũng có phải chuyện vẻ vang gì đâu mà ngươi oang oang cái mồm làm gì! Lỡ may những người này biết rõ ngọn ngành, chẳng phải thân phận của ta sẽ càng bị nghi ngờ ư?
Tôi vội vàng bày ra vẻ mặt mơ màng, tỏ vẻ mình không biết nam nhân ngu ngốc này đang nói gì. May mà Nhạc Minh Giảo cũng không chú ý lắm đến câu nói ấy, mà lại để tâm câu sau hơn, nổi giận nói: “Tên tặc nhà ngươi, hại biết bao thiếu nữ vô tội! Chẳng lẽ ngươi không có tỷ muội ư? Nếu đổi lại người bị hại là họ, ngươi thấy thế nào?”
Hái hoa tặc lại cười một trận điên cuồng, lạnh lùng nói: “Chính là vì ta có tỷ muội! Năm ngoái tỷ tỷ ruột của ta bị kẻ xấu cưỡng bức, kiện lên nha môn, vậy mà tên cẩu quan đó dám nhận hối lộ, phán cho kẻ kia vô tội, hại tỷ tỷ ta đêm đó thắt cổ tự tử! Quạ trong thiên hạ có con nào lông không đen? Những kẻ làm cẩu quan như các ngươi chỉ biết nhận tiền chứ có biết phân biệt thiện ác đâu! Mất mũ ô sa cũng đáng đời! Tỷ muội, con gái các ngươi bị chà đạp cũng đáng đời! Tên kia làm hại tỷ tỷ ta được phán vô tội, vậy lão tử cũng chỉ học theo thôi, có tội tình gì chứ?!”
Ồ… Thì ra nguyên nhân mọi chuyện là như vậy. Cẩu quan mà hắn nhắc đến… chắc không phải tên họ Qúy. Tôi còn nhớ Nhạc Minh Giảo từng nói tên họ Qúy mới đến kinh thành nhậm chức không lâu, vậy hẳn là kẻ tiền nhiệm. Kẻ tặc này cũng nghĩ quẩn quá, thay vì đi hại biết bao thiếu nữ vô tội khác, thà rằng chém một nhát cho tên quan ăn hối lộ kia đi đời nhà ma có phải xong không! Dù sao cũng là tội chết, trở thành tai họa của dân và diệt trừ tai họa cho dân là hai khái niệm hoàn toàn khác đấy! Thật là sai một li đi một dặm!
Nhạc Minh Giảo cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án này lão phu có nghe loáng thoáng. Quan chủ thẩm lúc đó là quan phủ tiền nhiệm thành Thái Bình, sau này cũng vì nhận hối lộ mà bị cách chức. Tham quan bị xử phạt theo luật, sao ngươi còn gây án hại người?”
Hái hoa tặc cười lớn: “Bị xử phạt thì sao chứ? Có thể đổi lại tính mạng của tỷ tỷ ta ư? Các ngươi nói thì dễ nghe lắm! Không trải qua chuyện như vậy, các ngươi làm sao có thể hiểu được tâm tình của một người chứng kiến người thân bị hại? Lão tử muốn tất cả các ngươi phải nếm nỗi khổ của lão tử! Muốn các ngươi biết người nhà chịu nhục là cảm giác gì!”
Người này vừa gào thét vừa phấn chấn lên, tôi có thể cảm giác được ngực hắn đang phập phồng. Đây là trạng thái nguy hiểm nhất. Người mất đi lý trí thì khi hành động sẽ không còn lo đến hậu quả nữa, nói không chừng có thể đột nhiên làm ra chuyện điên cuồng nào đó.
Tôi căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ kích thích đến kẻ điên phía sau. Tôi không nhẫn nhịn được, trừng mắt về phía cẩu quan, trông thấy hắn nhân dịp Nhạc Minh Giảo nói chuyện với kẻ tặc mà lui đến cạnh hàng sai nha cầm cung tên, nhỏ giọng dặn dò vài câu. Thấy tôi nhìn hắn, hắn bèn giơ móng cẩu nhẹ nhàng chỉ xuống dưới. Ý là muốn tôi bình tĩnh hay bảo tôi chuẩn bị anh dũng hy sinh?
Không đợi tôi kịp hiểu ám hiệu của cẩu quan, hái hoa tặc đã kéo tôi lui về phía sau, lui mãi đến cạnh giường, sau đó nhìn ra ngoài, nhe răng nói: “Nhạc lão đầu! Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi nếm mùi vị đau khổ khi con gái mình bị làm nhục ngay giữa chốn đông người!” Vừa nói vừa kề sát con dao vào cổ tôi, tay còn lại xé rách đai lưng của tôi.
“Dừng tay!” Nhạc Minh Giảo phẫn nộ, suýt nữa đã xông tới.
“Cấm bước thêm bước nào!” Hái hoa tặc quát, “Bước một bước thôi ta sẽ giết cô ta!”
Nhạc Minh Giảo chỉ đành dừng chân, nghiến răng nói: “Thả nó ra, ngươi muốn gì lão phu cũng đồng ý!”
Hái hoa tặc cười điên dại, nói: “Muốn lão tử thả nàng cũng được, nhưng phải đợi lão tử thoải mái xong cái đã!” Nói xong cũng không chờ đợi gì thêm, tiếp tục xé đai váy tôi.
Tôi nghĩ mình sẽ cắn lưỡi tự tử. Con dao găm ở gần thế này, chỉ khẽ động một chút là đổ máu tươi. Đang lúc tôi giương mắt nhìn con dao găm sáng loáng trước mặt, sợ kẻ tặc không cẩn thận cứa vào mình thì bỗng nhiên thấy một cánh tay từ phía sau thò ra, nắm lấy lưỡi dao, đẩy nó ra ngoài!
Tôi không kịp do dự, vội ngồi xổm xuống. Cẩu quan trỏ móng cẩu xuống dưới ý là như vậy sao? Kệ cha nó đi! Sống hay chết sẽ có kết quả ngay bây giờ! Tôi vừa ngồi xổm xuống đã nghe thấy tiếng xé gió vèo vèo từ bên ngoài vào, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của hái hoa tặc. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy kẻ tặc trúng mấy mũi tên, gương mặt đầy ắp vẻ khó tin nhìn ra phía sau…
Phía sau là Nhạc Thanh Âm. Anh ta đứng thẳng trên giường, một tay vẫn nắm chặt lưỡi con dao găm, từ trên cao nhìn xuống hắn, bình thản nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ phải ăn nói thế nào với lệnh tỷ chưa?”
Ăn nói thế nào là chuyện của chị em người ta dưới suối vàng, anh lo làm gì. Tôi kinh ngạc nhìn hái hoa tặc ngã nhào ra, sau đó lại sững sờ nhìn Nhạc Thanh Âm đang bước từ trên giường xuống đi lại gần tôi… Sao, sao anh ta lại xuất hiện ở trên giường?
Tôi liếc mắt thật nhanh nhìn vào tấm màn bên trong giường, chợt hiểu ra… Thì ra có hai lớp màn! Nhạc Thanh Âm vẫn nấp ở đây! Thảo nào anh ta chưa ăn cơm đã vội đi, có lẽ là lẻn vào nấp trước khi kẻ tặc đến. Mà sau khi kẻ tặc vào đây không phát hiện ra anh ta cũng dễ hiểu, vì trong phòng không thắp đèn, đen thui một màu.
Nói đi cũng phải nói lại, một thiếu gia không có võ công như anh ta nấp ở đây có thể giúp được gì?… Chắc là lúc ăn cơm thấy tinh thần tôi không tốt, sợ tôi gặp chuyện không may nên mới ẩn thân trong phòng tùy cơ ứng biến. Cũng vì anh ta không biết võ nên mãi vẫn không chịu ra, bởi cho dù có thể tấn công bất ngờ, nhưng làm sao đánh lại được một người có võ, huống chi hái hoa tặc vẫn luôn kề dao găm bên cổ tôi, chỉ sơ sẩy một chút là tôi sẽ mất mạng. Cho đến khi kẻ tặc này không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại lùi đến bên giường, chỉ chú ý đến những quan sai bên ngoài và lo xé đai váy tôi, Nhạc Thanh Âm mới chớp thời cơ lặng lẽ đi ra. Lại sợ tôi bị thương, một tay nắm lấy lưỡi dao, cho tôi cơ hội trốn.
May mắn là Qúy cẩu quan đã có chuẩn bị, đám thủ hạ bắn cung cũng phản ứng nhanh, khả năng bắn cũng rất chính xác, nếu không rất có thể sẽ ngộ thương Nhạc Thanh Âm.
Nói tóm lại… Kiếp nạn này đã qua đi một cách vi diệu như vậy.
Tôi nhìn Nhạc Thanh Âm đang đi lại gần mình, chợt nhớ ra một chuyện. Những lời vô tiết tháo mà tôi nói với hái hoa tặc, nào là xương mũi xương sườn gì gì đó nhằm tự vệ… chẳng phải đều bị anh ta nghe thấy hết rồi ư? Thậm chí cảnh tôi dũng cảm đánh vào điểm yếu của kẻ tặc, cố sống cố chết cắn cổ tay hắn cũng bị anh ta nhìn thấy?
Làm làm làm làm… sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, chân tôi mềm nhũn, người nghiêng một cái, ngã nhào ra đất. Nhạc Thanh Âm ngồi xuống trước mặt tôi, nhẹ giọng hỏi một câu: “Trên người có chỗ nào bị thương không?”
Trên người… Trên người… Thì ra anh ta chỉ quan tâm đến cơ thể này, cơ thể đã mất đi linh hồn của Nhạc Linh Ca. Nói cách khác… Anh ta, về cơ bản, đã nhận định Nhạc Linh Ca ngoại trừ cơ thể này thì không còn nguyên vẹn nữa.
Không ổn, không ổn, vô cùng không ổn.
Tôi còn chưa trả lời đã thấy một đám người lao vào nhà, Nhạc Minh Giảo bước vội đến ngồi xổm trước mặt tôi, ân cần nói: “Linh Ca, con có bị thương không? Đừng sợ, mọi chuyện qua rồi!”
Tôi gượng cười, lắc đầu: “Cha, Linh Ca không sao… Con chỉ là hơi sợ, nhất thời… nhất thời không đứng dậy được…”
Nhạc Minh Giảo lập tức nói với Nhạc Thanh Âm: “Thanh Âm, con cõng Linh Ca về phòng khách trước, tìm lang trung đến khám, kê thêm mấy thang thuốc an thần nữa. Cha đi xử lý chuyện này, sáng sớm mai còn phải báo cáo lại cho thánh thượng”.
Nhạc Thanh Âm vâng lời, nhưng không quay lưng cõng tôi mà cứ thế đưa tay bế tôi lên, sải bước ra khỏi phòng. Tôi cúi đầu nép trong ngực anh ta, không dám lên tiếng, cho đến khi được đặt xuống chiếc giường ở phòng khách, tôi mới nhỏ giọng nói: “Ca ca đừng lo cho muội, mau cầm máu trên tay đi đã”.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Cố gắng quý trọng thân thể này”.
Hừ… Lại là một lời hai ý ư?
“Vâng, ca ca. Ngày nào Linh Ca còn sống thì ngày đó sẽ còn quý trọng nó”. Tôi cũng đáp nước đôi.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi một lát rồi quay lưng định rời đi, lại thấy một bóng đỏ xuất hiện trước cửa, sải chân vào, chính là Qúy đại cẩu quan.
“Linh Ca muội muội không sao chứ?” Cẩu quan mỉm cười đến gần tôi.
“Nhờ phúc của đại nhân, Linh Ca không sao”. Tôi mỉm cười, trong lòng thầm nhủ, nếu ngươi dẫn binh đến sớm mấy phút thì cô nương đây cũng không khốn khổ thế này.
Cẩu quan như thể biết độc tâm thuật, cười nói: “Vi huynh vốn đã sớm dẫn người đến đây, chỉ là nghe nói kẻ tặc giữ muội muội trong phòng, cửa lại đóng kín, nên không dám hành động, bèn thay đổi phương án bắt tặc. Nào ngờ vừa chuẩn bị áp dụng lại nghe thấy tên tặc đột nhiên kêu thảm thiết, còn tức giận mắng mỏ, vi huynh sợ muội gặp bất trắc, chỉ đành gác lại kế hoạch, cho người xông vào cứu. Muội muội chịu khổ như vậy, thực là vi huynh không phải…”
Độc tâm thuật: thuật đọc tâm lý người khác.
Hừ, nói nghe thật hay, trái một kế hoạch, phải một kế hoạch, nếu không phải bản cô nương cho hắn nếm mùi lợi hại, chỉ sợ đã sớm bị hắn hại rồi, còn chờ được ngươi đến cứu chắc?
Tôi mở to mắt, ra vẻ tò mò hỏi: “Không biết Qúy đại nhân nghĩ ra kế hoạch gì?”
Qúy cẩu quan móc từ ngực áo ra một cái ống trúc, cười tủm tỉm nói: “Lúc ấy phòng đóng kín cửa, không thắp đèn, mà nghe nói kẻ tặc có ý đồ bất chính với muội muội, ắt sẽ cởi khăn che mặt ra…” Nói đến đây, hắn cúi đầu cười xấu xa, ho khan một tiếng.
Tôi đương nhiên biết vì sao có ý đồ bất chính thì phải cởi khăn che mặt, nhưng may mà da mặt đủ dày, nên giả vờ không hiểu, tiếp tục nghe hắn nói: “Cho nên vi huynh liền sai hai nha dịch lặng lẽ đến bên cửa sổ, thổi thuốc mê trong ống trúc này vào phòng… Như thế dù muội muội bị hôn mê, nhưng kẻ tặc cũng không thoát được, việc bắt hắn dễ như trở bàn tay. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông…”
Tôi bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là đập đầu vào đâu cho chết luôn đi.
Chuyện bắt tặc vốn đơn giản như thế, lại chỉ vì ý tưởng đánh trúng điểm yếu tìm đường sống của tôi mà đẩy bản thân vào hiểm cảnh, còn suýt nữa bị … giữa bàn dân thiên hạ… Thật là… Thật là… Uổng công tôi bận rộn suốt một đêm!