Làm thế nào mà tên phế vật này có thể phá giải thứ này nhanh như vậy?
Chết tiệt!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Chúc mừng bệ hạ! Ông trời phù hộ Đại Càn!"
Đột nhiên Các lão Trương Hòe quỳ xuống, ông ấy rơi nước mắt và hô lớn.
"Chúc mừng bệ hạ!"
"Ông trời phù hộ Đại Càn!"
Trong phút chốc, tất cả quần thần quỳ xuống bái lạy.
Từ Thực Phủ và Vân Lệ tràn ngập hận thù nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.Đây là một niềm vui to lớn khi lấy lại được phần đất đã mất!Nếu như họ dám không quỳ xuống chúc mừng thì họ chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.
Lúc này, Văn Đế vẫn quay lưng lại với mọi người, ông ấy không dám nhìn kết quả.
Văn Đế bối rối trước những tiếng hô bất ngờ này.
Bỗng nhiên Văn Đế quay người lại và nhìn mọi người với vẻ khó hiểu.
"Bệ hạ, Lục điện hạ thắng rồi!"
Chương Hòe chỉ vào khối rubik, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, run rẩy vì phấn khích: "Chúng ta đã lấy lại được vùng đất bị mất vào năm năm trước rồi!"
Chương Hòe là người thuộc phái chủ hòa.
Thế nhưng ông ấy cũng không muốn bán nước mà chỉ muốn đất nước được hòa bình, nhân dân an toàn, tránh khỏi chiến tranh.
Giờ đây, đương nhiên là ông ấy vô cùng vui mừng vì đã lấy được vùng đất bị mất cách đây năm năm!
"Thắng… thắng rồi sao?"
Sắc mặt Văn Đế hơi thay đổi, ông ấy cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Ngay sau đó, Văn Đế không quan tâm đến lễ nghi hoàng gia nữa. Ông ấy chạy xuống từ ngai vàng, cầm lấy khối rubik từ tay Vân Hạc với vẻ mặt run rẩy.
Cả sáu mặt đều đã về vị trí!
Phá giải rồi!
Thật sự phá giải được rồi!
Lão Lục thắng rồi!
"Giỏi! Giỏi lắm!"
"Ông trời phù hộ Đại Càn! Ông trời phù hộ Đại Càn của ta!"
Văn Đế không khống chế được cảm xúc của bản thân, bờ môi run lên vì kích động, hốc mắt hơi ươn ướt.
Đã lấy lại được lãnh thổ bị mất cách đây năm năm bằng cách này sao?
Mà không tốn một binh tốt nào?
Văn Đế có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình có thể lấy lại được vùng đất đó.
Lúc này, Tiêu Vạn Cừu lập tức đi tới chỗ Vân Hạc. Ông ta vỗ lên vai hắn một phát khiến hắn suýt ngã sấp mặt xuống đất.