Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tình hình hết sức hỗn loạn, Tiêu đô úy không thể ngăn lại được, các phủ binh đều đã chạy đi hết.
Lúc này kỵ binh Đảng Hạng chỉ còn cách đó hai mươi mét.
Người Đảng Hạng đi bộ phía sau cũng chỉ còn cách một trăm mét.
“Thôi xong đời rồi!”
Lòng Tiêu đô úy nguội lạnh.
Phủ binh có thể chạy nhưng đô úy dẫn dắt cả đội như anh ta thì không thể.
Nếu Cửu công chúa có chuyện bất trắc, anh ta có chạy đến chân trời góc biển, triều đình và quận trưởng Quảng Nguyên cũng sẽ không tha cho anh ta, sẽ không tha cho người nhà ở quận thành của anh ta.
Tiêu đô úy biết rõ mình sẽ chết lúc này lại không sợ nữa, rút đao chiến ra đối mặt với người Đảng Hạng.
Rơi vào tay người Đảng Hạng e là sẽ sống không bằng chết, thôi thì chi bằng giáp mặt đánh một trận, như thế không chỉ có thể chết sảng khoái một chút, còn có thể không để người nhà bị liên lụy.
Tiêu đô úy đã quyết một lòng liều chết đánh một trận nhưng lại nhìn thấy đội thị vệ mà nhân viên hộ tống và Tần Minh dẫn dắt lao tới hai bên đường chính.
Đám lao công vẫn luôn không có mấy cảm giác tồn tại đều nhấc các tấm vải trên xe đẩy ra, mở từng chiếc rương ra.
Mấy chục chiếc xe đẩy thế mà lại có hơn hai mươi cung nỏ hạng nặng, còn có mấy chiếc xe bắn đá cầm tay.
Đây mới là tự tin mà Cửu công chúa dám mặt không đổi sắc đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.
Các cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá được đặt trong rương đều đã được lên “nòng” từ trước, gỡ các bảo vệ kia xuống là có thể tấn công.
“Bắn tên!”
Ngưu Bôn ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi cung nỏ nặng hạng như các cây giáo dài bắn thành từng hàng về phía đoàn xe ngựa.
Xe bắn đá cũng được kích hoạt, chẳng qua mục tiêu của họ là bộ binh Đảng Hạng phía sau kỵ binh.
Các nhân viên hộ tống cũng chẳng rảnh rỗi, binh lính nam lấy vò dầu hỏa ra, binh lính nữ thì giơ cung tên lên.
Lúc này người Đảng Hạng chỉ còn cách vị trí Tiêu đô úy không đến mười mét, không kịp tránh đòn.
Hơn hai mươi mũi tên đồng thời tấn công, cũng không cho chúng không gian tránh đòn.
Từng đám sương máu b ắn ra từ đoàn kỵ binh, kỵ binh Đảng Hạng vừa rồi còn khí thế ngút trời giờ đã không thể đỡ được một đòn trước cung nỏ hạng nặng.
Chỉ một đợt bắn đã bị tổn thất hơn một nửa.
Đây chỉ mới là bắt đầu, không đợi các kỵ binh gặp may còn sống sót hoàn hồn, các binh lính nữ đều giơ cung tên lên.
Lại có thêm mấy kỵ binh nữa rơi khỏi ngựa.
Sau đó binh lính nam đập các vò dầu hỏa xuống mặt đất trước mặt kỵ binh.
A Mai vung cánh tay một cái, một ngọn đuốc rơi xuống hố dầu.
Ầm!
Ngọn lửa lớn lập tức bùng lên.
Kỵ binh Đảng Hạng muốn khống chế ngựa chiến đã không kịp nữa, chỉ có thể lao vào trong biển lửa.
Đến khi ra khỏi biển lửa, mấy chục kỵ