Ngày hôm sau, bà Giản và bà Thẩm đưa Mặc Mặc cùng với túi lớn túi bé về quê. Giản Nhân Nhân tuy là không đến mức muốn khóc nhưng tâm trạng lại vô cùng sa sút.
Thằng nhỏ Mặc Mặc này cũng thật là không có lương tâm mà, được bà Giản trưng diện cho cực kỳ đẹp trai. Nó mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng phối với một chiếc quần ống rộng rất vừa vặn lại thoải mái, không nói đến lúc thay bỉm có thuận tiện hay không, lại còn đội cho nó một chiếc mũ nhỏ. Gnó là tiểu Nam thần cũng không ai có thể phủ nhận.
Vốn là một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình mặc vào người thằng bé lại lại thành vừa khít, cũng may mà thằng nhỏ đã béo lên chút, mặc đồ trông lại càng đáng yêu.
Có lẽ tự thằng bé cũng biết là mình sắp được đi chơi, Mặc Mặc cười để lộ ra cả lợi và nước bọt, dường như không nhìn ra chút nào sự không nỡ trong mắt mẹ nó.
Sau cùng, Giản Nhân Nhân thơm một cái vào hai má phúng phính thịt của nó, đôi mắt vẫn cứ là không nỡ nhìn họ lên xe rời đi.
Mặc Mặc không khóc tí nào, trước khi bước lên xe, Giản Nhân Nhân rõ ràng còn nhìn thấy là thằng nhóc cười rất vui vẻ nữa kìa, hận là không được khoa tay múa chân nữa thôi. Nếu bây giờ là thằng nhóc mập ú ba bốn tuổi không chừng là còn biết nhẩy cẫng lên rồi cơ.
...Không có lương tâm mà.
Giản Nhân Nhân quyết định là phải nhanh chóng gạt đi những cảm xúc không nỡ đó.
Thẩm Tây Thừa quàng qua vai cô, nói với giọng trầm thấp:
- Thấy không, tên tiểu tử này mới lớn được bao nhiêu chứ, nó còn không có tí nào đau buồn với không nỡ xa rời cả.
Giản Nhân Nhân:
- ...
Cũng không thể nói như vậy, chỉ là thằng nhóc này vẫn chưa hiểu được thôi.
Thẩm Tây Thừa đáp lại không chút khách khí:
- Nếu nó mà hiểu thì lại càng vui hơn ý chứ.
- Anh không thể an ủi em được một tí à?
- An ủi bằng cách nào đây, nói thực ra thì, thằng nhóc này sau này có rời xa cô gái nó thích thì mới có thứ cảm xúc đau thương và không nỡ giống như em tưởng tượng. Khi đối diện với cha mẹ, những cảm xúc như vậy ấy à... – Anh ngưng lại giây lát:
- Không tồn tại đâu.
Giản Nhân Nhân cũng mắng theo:
- Đồ vô tâm!
- Giờ em mới biết sao? Những đứa trẻ đều như vậy cả. Nhưng có lẽ là con gái sẽ mạnh mẽ hơn con trai một chút đấy.
Nghĩ kĩ lại thì bọn họ dường như đều vô tâm như vậy.
Mặc Mặc thật sự không có tí nào là thương nhớ và không vui cả. Để thuận tiện, bà Giản và bà Thẩm quyết định đi tàu cao tốc, thằng nhóc tò mò nhìn hết tất cả những gì xung quanh nó, không có kêu khóc như những đứa trẻ khác. Từ Đế Đô đến thành phố Nam ngồi tàu cao tốc cũng chỉ mất có ba bốn tiếng mà thôi.
Lúc xế chiều, khi cô giúp việc và bảo mẫu đều đã nghỉ làm, Giản Nhân Nhân từ trong sân khấu kịch bước ra thì đã nhìn thấy xe của Thẩm Tây Thừa.
Những xe sang ở Đế Đô quá nhiều, xe của anh cũng không phải là quá nổi bật.
Giản Nhân Nhân tạm biệt đồng nghiệp, mau chóng bước lên xe, tò mò hỏi anh:
- Sao lại qua đón em thế?
Đa số thời gian đều là tài xế Triệu đến đón cô, hôm nay Thẩm Tây Thừa lại đích thân làm tài xế thế này khiến cô không tránh khỏi tò mò.
Thẩm tây Thừa dí dỏm nói:
- Mẹ và mẹ vợ đã tốn không biết bao nhiêu công sức để hai chúng ta được tự do trong thế giới hai người. Anh cũng nên thể hiện chút để không làm phụ lòng công sức của họ chứ.
- Anh biết điều đó sao? Em còn đang thấy là sao vô duyên vô cớ hai bà lại nghĩ đến chuyện về quê đây.
- Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy? – Thẩm Tây Thừa hỏi cô.
Lúc ăn cơm tối, bà Giản vẫn còn bình thường, không ngờ là chuyến về quê lần này lại gấp gáp đến vậy. Cũng nên bàn bạc xem thế nào chứ. Có lẽ nào là sau bữa cơm tối đó và trước buổi sáng sớm hôm sau đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Giản Nhân Nhân suy nghĩ một lát, bỗng nhiên não bộ như quét qua một tia sáng, đôi mắt cô trợn tròn lên:
- Em nghĩ ra rồi. Buổi tối hôm đó lúc em cắt chanh, mẹ em có đi ra. Em còn hỏi bà có thừa cái máy tạo ẩm nào không, bởi vì buổi tối anh ngủ lại ở thư phòng...
Thế nên bà Giản mới cho rằng hai người họ bắt đầu ngủ riêng phòng? Vậy nên bà mới vội vã về quê đến như vậy, muốn tạo cho hai người họ không gian riêng tư hơn?
Thẩm Tây Thừa thấy thật buồn cười:
- Xem ra đây đúng là nguyên nhân rồi. Anh biết rồi, vậy sau này nếu như chúng ta muốn vắng mặt thằng nhóc đó, anh sẽ cố ý đến thư phòng ngủ. Như vậy tự khắc mẹ vợ sẽ tác thành cho anh.
Nói bà Giản là nhạc mẫu tốt nhất Trung Quốc, chắc sẽ không ai phản bác lại chứ?
Giản Nhân Nhân nghe thấy vậy thì không nói được thêm lời nào.
- Chiêu này cũng nên thận trọng khi sử dụng, dù gì các bà mẹ cũng đều có hỏa nhãn kim tinh cả đấy.
Nếu dùng thường xuyên, vậy thì chắc chắn là sẽ không có hiệu quả rồi.
- Muốn ăn đồ gì nào? – Thẩm Tây Thừa hỏi.
Hai người họ đều không biết nấu cơm, cô giúp việc lại nghỉ nên chỉ có thể ăn ở bên ngoài thôi.
Giản Nhân Nhân sớm đã thấy thèm ăn rồi:
- Em muốn ăn đồ ăn Hàn quốc, đã lâu rồi chưa ăn bánh gạo cay nên rất muốn ăn.
Đồ ăn Hàn quốc quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món, Thẩm Tây Thừa thế nào cũng được. Thấy cô thèm ăn đến vậy, anh bèn bật chế độ chỉ đường, chạy thẳng đến nơi gần Thương Thành. Ở đó có một nhà hàng Hàn quốc nghe nói là rất nổi tiếng.
Thời kỳ Giản Nhân Nhân còn là thiếu nữ cũng rất thích xem phim Hàn quốc, mấy anh oppa đẹp trai thì không cần bàn đến rồi. Xem trong phim còn có mấy người ăn mỳ sợi hay cơm trộn đều khiến cho người khác phải rỏ dãi mà nhìn theo.
Đồ ăn cũng không phải quá xuất sắc nhưng chính cái dáng vẻ khi ăn mới khiến cho người ta có cảm giác khẩu vị rất tuyệt.
Khi ăn mỳ sợi tất nhiên là phải dùng một cái tô nhỏ, còn phải gắp mỳ vào nắp tô sau đó mới đưa lên miệng ăn, như vậy mới thực sự cảm nhận được hương vị.
Có thể là vì chưa được ăn nhiều đồ ăn Hàn quốc chính thống nên luôn cảm thấy món thịt nướng Hàn quốc cũng không khác là bao so với món vịt quay Bắc Kinh. Đối với riêng cô mà nói, ăn giống như gà Kentucky vậy. Ăn một lần mà cả tháng sau không muốn ăn hêm nữa.
Thẩm Tây Thừa cũng không ăn được bao nhiêu, sức ăn của Giản Nhân Nhân cũng không nhiều. Gọi ra mấy đĩa thịt bò và thịt lợn nướng, trên thực tế là ăn chưa đến được /, cô đã thấy no căng bụng rồi.
Vốn chỉ là một bữa ăn tối bình thường, vạn lần không ngờ đến là lại đụng ngay phải Trần Tổng – người hơn một năm nay chưa gặp ở ngay chính nhà hàng này.
Tâm trạng của Trần tổng ngay lúc này bị kích động, giống như là đang bị bao vây bởi một đàn chó giữa ban ngày vậy.
Từ sau khi biết được Giản Nhân Nhân đã kết hôn với Thẩm Tây Thừa, ông ta cũng coi như đã giấu đi cái đuôi cáo của mình để làm người tử tế rồi. Không khoa trương lên tí nào khi nói lão ta đến cả tài sản cũng đã đem di chuyển đi nơi khác rồi, hắn sống trong phập phồng lo sợ suốt hơn một năm nay. Vốn cứ tưởng là đã được yên ổn rồi nên mới về nhà một chuyến để thăm bà mẹ già, ngờ đâu là, vừa mới bước chân khỏi cửa nhà đã gặp phải ngay Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân.
Nếu như ngay từ đầu hắn biết được mối quan hệ giữa Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân, biết được Giản Nhân Nhân sẽ được gả vào nhà họ Thẩm thì cho dù Giản Nhân Nhân có đẹp như tiên nữ giáng trần, cho dù là có người kề dao cận cổ hắn, hắn cũng sẽ không dám có nửa phân tà niệm.
Bà vợ cả của hắn từ khi biết Giản Nhân Nhân đã kết hôn với Thẩm Tây Thừa liền đề nghị ly hôn với hắn ngay. Mặc dù đã từ lâu hắn cũng không còn hứng thú gì với bà vợ, nhưng cũng coi như còn chút ít tình cảm, vì để không liên lụy đến bà nên hắn đã lập tức đồng ý. Chỉ là khi biết bà ta sau đó đã nhanh chóng kết hôn với mối tình đầu, hắn chỉ muốn về thăm lại mẹ già ở nhà, sau đó sẽ đi chất vấn bà ta xem có phải ngay từ đầu bà ta đã sắp đặt tất cả, thế nên mới đem một nửa tài sản khi ly hôn của hắn để nối lại với mối tình đầu không. Nếu đúng như vậy thì quả thực là đáng ghê tởm.
Cho dù tâm trạng hiện tại có thế nào, dù hắn có muốn tìm kế chuồn cho xong chuyện, lúc này đây cũng phải nhắm mắt cho qua để qua đó chào hỏi họ một câu.
Vốn dĩ Thẩm Tây Thừa đã không còn nhớ bộ dạng của Trần tổng thế nào, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ Giản Nhân Nhân hận là không thể tiến lên ăn tươi nuốt sống hắn ta, anh mới ngay lập tức nhận ra.
- Chào ông Thẩm, bà Thẩm. – Tổng giám đốc Trần chỉ hy vọng là bọn họ đã quên đi một kẻ như hắn, cả người hắn hiện rõ lên vẻ khúm na khúm núm, trông vô cùng hèn mọn.
Thẩm Tây Thừa nhìn hắn không lạnh không nhạt, không đáp trả lại cũng không nói câu gì.
- Tổng giám đốc Trần. Đã lâu không gặp.
Giản Nhân Nhân kéo một cánh tay Thẩm Tây Thừa, nhìn hắn cười khanh khách:
- Không biết có phải là ngài đã không còn nhớ tôi là ai nữa đấy chứ.
Tổng giám đốc Trần bị dọa cho sợ đến mức toát cả mồ hôi trán.
Hắn làm sao dám tưởng tượng. lúc đầu hắn chỉ muốn âu yếm nhỏ nha đầu đó chút thôi. Nhỏ nha đầu khiến cho cánh đàn ông phải thèm nhỏ dãi đó lại có ngày trở thành Thẩm phu nhân?
Có thể là Thẩm Tây Thừa sẽ bỏ qua cho hắn nhưng Giản Nhân Nhân thì không.
Quả thực là Giản Nhân Nhân hận đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Đúng, là nguyên không nên sơ ý quá như thế, Trần Bội cũng không nên thiếu cẩn trọng đến vậy. Thế nhưng ai dám nói là cả câu chuyện này, kẻ ác độc và đáng chết nhất không phải là gã béo như lợn đang đứng trước mặt cô đây?
Hắn đã có vợ nhưng lại phản bội lại hôn nhân, chiếm đoạt một cách phi pháp. Nếu như cô không xuyên qua thì nguyên chủ đã tự sát rồi,
Tổng giám đốc Trần cũng không dám nhìn Giản Nhân Nhân.
Giản Nhân Nhân cũng không muốn nhìn hắn thêm một giây nào nữa, nhưng vào lúc chuẩn bị đi, lướt qua người hắn cô nhất thời lại cao hứng, thấp giọng mà nói với hắn:
- Tổng giám đốc Trần, tôi nhớ là ông có một cậu con trai, phải không?
Nói xong câu này, cô không nhìn hắn thêm một lần nào nữa, mau chóng rảo bước đi đó cùng Thẩm Tây Thừa.
Chỉ để lại Tổng giám đốc Trần sắc mặt tái mét vẫn đứng ở đó, cả người run bắn lên như cầy sấy.
Đối với những người như Tổng giám đốc Trần mà nói, không ai có thể quan trọng hơn con trai của lão được. Cô nhớ Trần Bội đã từng nhắc đến, ông ta tuy là phong lưu đa tình, nhưng cho đến giờ, ông ta cũng chỉ có duy nhất một thằng con trai, không có đứa con riêng nào khác. Vì thế ông ta rất coi trọng đứa con này.
Đợi ra khỏi trung tâm thương mại, Giản Nhân Nhân mới cười phá lên thật lớn, cười đến nỗi mà không đứng dậy nổi, nhưng Thẩm Tây Thừa vẫn có thể nhìn ra những giọt lệ trong mắt cô.
Anh nghĩ lại ngày mà họ gặp nhau, nghĩ đến khoảng thời gian u ám đó của cô, anh không đừng được mà ôm chặt lấy cô, kéo mặt cô cô áp mặt vào ngực anh.
Giản Nhân Nhân ngửi thấy được mùi cơ thể của riêng anh, cô nắm chặt lấy cổ tay áo sơ mi của anh, khóc nấc lên mà không thành tiếng.
Cô khóc không phải vì bản thân cô mà là vì Giản Nhân Nhân đích thực kia.
Yếu đuối đến thế, đơn giản đến thế mà cũng đáng thương đến thế.
Nước mắt đã làm ướt cả một khoảng trước ngực áo anh, trong lòng Thẩm Tây Thừa lại càng đau xót hơn. Anh đưa tay ra khẽ vuốt tóc cô nhưng lại không nói gì cả.
Có lẽ là, cái cô cần chỉ là một cái ôm.
Mãi một lúc sau, cô mới thoát ra khỏi lòng anh, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn dính hai hàng nước mắt.
- Em muốn trả thù hắn bằng bất cứ cách nào cũng đều được. – Anh nhìn cô, gằn giọng nói từng chữ một.
Giản Nhân Nhân lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười với anh:
- Không đâu, những lời em nói lúc nãy cũng chỉ để dọa hắn thôi. Người như hắn không nên để xuất hiện trong cuộc sống em thêm lần nào nữa. Không, là cuộc sống của chúng ta. Để tự hắn phải gặm nhấm nỗi lo sợ suốt cuộc đời còn lại, đó cũng là một cách báo thù rồi.
Không biết là lưỡi dao kia treo trên đỉnh đầu lúc nào sẽ rớt xuống, cảm giác đó lâu dần mới giống như sống không bằng chết.
Thẩm Tây Thừa lại tiến lên ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói của anh ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh băng:
- Nhưng anh lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Giản Nhân Nhân muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Thẩm Tây Thừa ngăn lại:
- Có còn nhớ không?
Anh đột nhiên mở lời.
- Dạ?
- Trước đây anh đã từng nói, có người hễ cứ khóc là làm cho anh không chịu được.