Thử hỏi, có bao nhiêu cô gái có thể chống lại được loại khiêu khích như vậy?
Anh rõ ràng không nói gì, chẳng làm gì nhưng những lời nói, hành động ngẫu nhiên của anh sẽ khiến cô cảm thấy miên man bất định. Cô cảm giác sau khi kết hôn với Thẩm Tây Thừa, năng lực suy nghĩ của cô ngày một lợi hại!
Giản Nhân Nhân đợi những lời tiếp theo,tưởng anh sẽ nói cái gì, nào ngờ anh lại cúi đầu ăn tiếp!
Cô đột nhiên nhớ đến lời Nguyễn Tinh nói với mình, đàn ông đều là đồ đầu heo, câu này quả nhiên không sai. Sau này cô sẽ không dễ dàng bị trêu chọc như vậy nữa đâu.
Lúc Giản Nhân Nhân cúi đầu xới bát cơm, thì Thẩm Tây Thừa ngẩng đầu lên. Trên gương mặt anh lộ rõ ý cười. Không biết từ lúc nào, anh dường như ngày càng xấu xa, phải nên tự kiểm điểm lại bản thân mới được ?
__
Mặc Mặc còn nhỏ, so với gấu koala chẳng lớn hơn bao nhiêu. Chỉ có ngủ, mỗi lần ngủ tối thiểu cũng phải tiếng mới thức.
Giản Nhân Nhân thật sự cảm nhận được sâu sắc rồi, sau khi có con xong làm việc gì cũng không tiện. Nhất là khi cô bế con, e rằng bây giờ nó ngủ, thì cũng không thể đi dạo mà vừa đeo túi bỉm sữa còn đẩy xe em bé. Đi dạo kiểu này, đừng nói đến Thẩm Tây Thừa, ngay cả cô cũng không chấp nhận được. Xem phim càng không bàn đến, lỡ con thức giấc giữa chừng, cô thật sự không muốn ảnh hưởng người khác. Cuối cùng Thẩm Tây Thừa quyết định:
-Đi đến chỗ Nguyễn Tinh đi, lâu rồi không có chơi mạt chược.
-Chơi, chơi mạt chược?
Khó trách Giản Nhân Nhân ngạc nhiên, người như Thẩm Tây Thừa, ngồi trên bàn mạt chược nói "phanh", "toàn màu", "hồng trung", "ù rồi" thật sự quá tương phản.
Thẩm Tây Thừa xoay xoay cổ tay:
-Bao nhiêu năm rồi không chơi mạt chược đó, đi chơi đi. Lô Thù Nhiên chắc cũng có ở đó, vừa hay đủ một bàn người.
Cô biết chơi mạt chược, mà còn chơi rất khá. Trước khi qua năm mới, những người lớn tuổi trong gia đình sẽ tụ tập lại làm vài bàn, bọn họ con cháu cũng làm thành mấy bàn, cô thường thắng lắm.
Nguyễn Tinh có sở thích lớn nhất đó là chơi mạt chược. Văn phòng của cô chuyên môn chơi cờ bạc, thật sự thú vị.
Đi qua là vừa đủ người, Mặc Mặc đang ngon lành ngủ trong xe đẩy.
Mạt chược phương Bắc với phương Nam không giống nhau, giữa hai vùng có sự khác biệt.
Vốn dĩ Nguyễn Tinh còn tưởng sẽ phải chỉ Giản Nhân Nhân cách chơi, không ngờ ván đầu tiên Giản Nhân Nhân trực tiếp ù rồi…
Nguyễn Tinh:
-……Nhân Nhân, cậu không phải là người phương Nam sao?
Giản Nhân Nhân mới nhận ra tự mình để lộ tẩy.
Đúng, chủ nhân thân xác này là người phương Nam, đương nhiên sẽ không tiếp xúc qua mạt chược của phương Bắc. Cô làm sao có thể chơi mạt chược phương Bắc rành như vậy?
-Người nhà chúng tôi đều rất thông minh. -Thẩm Tây Thừa đưa ra một lời giải thích qua loa.
Lô Thù Nhiên và Nguyễn Tinh:
-…………….
Giản Nhân Nhân phát hiện hôm nay mình rất may mắn. Có ba nhà lớn ở đây, chơi không hề nhỏ, chưa tới một tiếng cô đã tháng mấy ngàn…..
Dường như đã tìm ra con đường làm giàu cho mình.
Thời gian chơi mạt chược không được lâu, bởi vì Mặc Mặc thức dậy rồi. Nó tỉnh lại chính là đòi người ta phải chơi đùa nói chuyện với nó. Như vậy hoạt động mang đậm màu sắc văn hóa này cũng không thể tiếp tục.
-Hai người trông em bé nha, em dẫn Nhân Nhân đi dạo đây. -Nguyễn Tinh để lại câu này, rồi kéo Nhân Nhân ra khỏi văn phòng.
Lư Thù Nhiên nhìn Thẩm Tây Thừa bế con, hai người đột nhiên im lặng một lúc.
-Không ngờ nha, không ngờ nha, cậu cũng có một ngày bế con. -Giọng điệu của Lư Thù Nhiên đầy vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, còn cả một loại cảm giác mở mày mở mặt.
Trước đây, lúc anh ở nhà thay tã, cho con uống sữa thì Thẩm Tây Thừa cũng nhìn anh với ánh mắt khinh thường như vậy.
Thật sự là thời thế đổi thay, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Bây giờ anh cũng nhìn anh ta khinh khỉnh lại như vậy.
Thẩm Tây Thừa thành thạo đổi khăn lau miệng cho Mặc Mặc, chậm rãi nói:
-Im nào, đừng làm phiền cha con tôi bồi đắp tình cảm.
-Vậy cảm tình của cậu với vợ cậu bồi đắp tới đâu rồi?
Dù sao Lô Thù Nhiên và Thẩm Tây Thừa đã quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, hiểu rất rõ tâm tính đối phương. Lúc nhìn thấy Giản Nhân Nhân lần đầu tiên, anh có thể cảm nhận rõ quan hệ giữa cặp vợ chồng mới cưới này rất kỳ lạ, không giống vợ chồng. Dĩ nhiên, anh không có hỏi gì vào lúc đó.
Bây giờ, thân hơn với Giản Nhân Nhân, anh nhìn ra được, từ khi Mặc Mặc sinh ra đời, hai người trở nên gần gũi hơn với nhau. Có điều, khoảng cách đến cái gọi là vợ chồng còn rất xa. Dùng một phép ẩn dụ hình tượng mà nói, hai người họ giống như người yêu mới bắt đầu yêu đương, ánh mắt thường giao nhau. Còn có một bầu không khí màu hồng khiến người đã kết hôn như anh thấy khó chịu. Đủ để chứng mình phán đoán của anh không sai.
Thẩm Tây Thừa chẳng hề ngạc nhiên, bình tĩnh trả lời:
-Cũng được.
-Hai người đã là vợ chồng rồi, còn chơi trò hâm nóng tình cảm? Không phải nói chứ cậu tuổi này rồi, không xấu hổ sao?
-Xin lỗi nha, vợ của tôi năm nay mới thôi, không bằng vợ chồng hai người.
Lư Thù Nhiên trực tiếp cầm khăn giấy ném qua, mắng:
-Cái đồ trâu già gặm cỏ non nhà cậu. Còn ăn đến tự hào quá ha, ăn đến kiêu ngạo luôn rồi chứ gì?
-Tôi thấy là cậu đang ghen tỵ đó.
Đang lúc Lư Thù Nhiên muốn phun ra mấy lời chửi mắng, Thẩm Tây Thừa lại nói:
-Trước mặt con tôi mà nói mấy lời bậy bạ, cậu tự biết hậu quả.
Lô Thù Nhiên:
-…………
Bạn nhỏ Thẩm Viễn Mặc thấy hai người đàn ông đấu khẩu với nhau, mặc dù nghe không hiểu, nhưng nó vẫn cười đến lộ cả nứu răng, vui vẻ khỏi phải nói.
-Được được được, không nói cái khác, trong lòng cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?-Lư Thù Nhiên truy hỏi.
Thẩm Tây Thừa lau miệng cho Mặc Mặc, liếc anh nói:
-Cậu có thể nói với Nguyễn Tinh không, hơn hết rồi, đừng có nhiều chuyện như vậy được không? Quan tâm đúng việc của gia đình mình đi.
Lư Thù Nhiên cười cười.
-Bọn tôi rất tò mò. Phải biết cho dù có là Tống Thần, thời trung học chẳng phải cũng yêu một cô gái đến chết đi sống lại sao? Trong chúng ta, chỉ có cậu không có ai. Bây giờ có rồi, dĩ nhiên muốn hỏi cho rõ chứ.
Thẩm Tây Thừa ánh mắt dịu dàng nhìn Mặc Mặc, nó lớn lên rất giống mẹ, nói không ngoa chứ y như một khuôn đúc ra. Có thể tưởng tượng được, sau này sẽ đẹp trai đến nhường nào.
Lúc Lô Thù Nhiên tưởng Thẩm Tây Thừa không trả lời câu hỏi của anh, thì chỉ nghe giọng nói thờ ơ của anh:
-Tôi nợ cô ấy một khởi đầu.
Nợ cô ấy một khởi đầu bình thường mà lãng mạn, nợ cô ấy một khởi đầu tim đập không thôi.
Trong từ điển của Thẩm Tây Thừa, nợ, vậy đương nhiên phải trả lại.
Nguyễn Tinh xứng đáng được xem như một nữ cường nhân.
Ngoài nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng, buôn bán vô cùng thuận lợi ra, cô còn có các cửa hàng thương hiệu của riêng mình.
Khu vực tốt nhất, con đường có giá thuê cao nhất, cô ấy có cửa hàng mặt tiền, cái cho thuê, cái còn lại cô tự kinh doanh.
Một là cửa hàng thời trang nữ, có nhà thiết kế chuyên nghiệp, quần áo bất kể từ thiết kế cho đến chất lượng không thua gì các nhãn hàng nổi tiếng.
Một là của ngày giày dép, giống như cửa hàng thời trang nữ, ngay cả khi mua quần áo cũng phải đặt trước. còn có dạng thiết kể đo đặc riêng cho phù hợp với từng khách hàng, nhận được sự yêu thích của các cô các chị, sớm đã thành công vang dội. Còn có một cửa hàng nội y.
Giản Nhân Nhân vô cùng bội phục:
-Chị Tinh, em cảm thấy chị thật sự rất giỏi!
Đây là lời thật lòng, Nguyễn Tinh là hình mẫu phụ nữ mà cô hướng đến.
Việc gì cũng làm tốt, có sự nghiệp riêng của bản thân, ở gia đình hay trong xã hội, tất cả những sức mạnh, cô đều có, không cần Lô Thù Nhiên phải cho.
Trước đây cô cảm thấy cuộc sống rất dễ dàng, chỉ theo tuần tự của cuộc sống, thì sẽ lên trung học, đậu một trường đại học uy tín, sau đó có một công việc ổn định trong mắt mọi người. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cuộc sống như vậy dù rất ổn định, nhưng thiếu đi một mục tiêu theo đuổi. Mặc dù có vẻ đa số người đều sống như vậy, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ, ở một nơi mà bọn họ không nhìn thấy, tỏa sáng rạng rỡ.
Nguyễn Tinh xoa đầu cô, như vuốt đầu con cún vậy.
Giản Nhân Nhân:
-………..
Nguyễn Tinh dẫn cô đến cửa hàng nội y gần đó. Những cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp xếp thành một hàng, cúi chào cô.
Cô phất tay, kêu nhân viên tiếp tục làm việc, kéo Giản Nhân Nhân lên lầu,vừa đi vừa nói:
-Chị thấy em cũng rất giỏi mà. Bây giờ em còn trẻ, nói không chừng khi em bằng tuổi chị, thì đã đạt được ảnh hậu rồi.
Đạt giải ảnh hậu?
Đây là điều Giản Nhân Nhân không hề dám nghĩ đến trước đây, nhưng thời gian này Tô Kiệt Khắc luôn nói với cô, tạo cho cô một loại ám thị tâm lý….
Giấc mơ luôn có, biết đâu một ngày sẽ thành sự thật.
-Cửa hàng này bán nội y tốt nhất, bao gồm cả những bộ nội y gợi cảm đều do chị thiết kế.
Lúc Nguyễn Tinh nói câu này, trên mặt đầy tự tin:
-Trước đây mẹ chị cảm thấy vô cùng xấu hổ khi chị thiết kế nội y gợi cảm. Người trong nước thật sự rất khó chịu, nếu không có tình dục, làm thế nào có được sinh mệnh. Mỗi người nghe nói đến việc này là thay đổi sắc mắt , cho rằng việc này rất dơ bẩn. Bây giờ chị dám nói, % phụ nữ ở Đế Đô này đều mặc thiết kế của chị.
-Món quà mà chị tặng em lúc ra tháng ở cữ trước đây, tìm trên thị trường không có đâu.
Giản Nhân Nhân nghĩ, một chiếc túi phiên bản giới hạn còn không bán ở các cửa hàng? Quả nhiên cuộc sống khó khăn làm hạn chế trí tưởng tượng của cô.
-Thời gian trước chị có thiết kế cho em một bộ nội y, vừa hay ngày trước đã hoàn thành xong rồi. Đúng lúc em đến, chị dẫn em đi xem nhé.
Nội, nội y?
Chắc chắn rất đẹp!
Giản Nhân Nhân mở chiếc hộp tinh xảo ra, lập tức ngơ ra.
Trong đây gồm cái, cái yếm, một cái quần nội y kiểu dáng gần như trong suốt, bên ngoài còn có một chiếc áo dài màu đỏ bằng voan trong suốt.
Bên trên có thêu những họa tiết tinh xảo, mang cảm giác như phim cổ trang.
Lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt hấp dẫn người ta.
Cô cầm một cái lên, nói nhẹ như cánh ve cũng không quá.
-Em biết Đại Đường thời phồn thịnh chứ? Trước đây chị có nhìn thấy trong sách, người đời Đường mặc bảy tám lớp quần áo, vẫn nhìn thấy được làn da mờ mờ, có thể tượng tượng nó nhẹ và mỏng như thế nào. Da của em trắng, với lại em với Thẩm Tây Thừa hơn một hai tháng nữa là tổ chức đám cưới rồi. Đây là một trong những món quá mà chị muốn tặng cho hôn lễ của em. Thật ra, cá nhân chị thích hôn lễ theo phong cách truyền thống của chúng ta, mũ phượng khăn quàng vai đẹp biết bao nhiêu. Vì vậy, dứt khoát thiết kế cho em một bộ đồ ngủ mang phong cách Trung Hoa. Như thế nào, buổi tối hôm đó mặc là vô cùng hợp lí luôn.
Nguyễn Tinh vừa nói xong, nhìn sang Giản Nhân Nhân, phát hiện gương mặt trắng nõn của cô đã đỏ lên cả rồi.