Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vài ngày sau, Giản Nhân Nhân phát hiện tủ rượu trong nhà quả nhiên có thêm một bình. Cô không biết nhãn hiệu gì nhưng xem dáng vẻ quyến luyến không rời của Thẩm Tây Thừa, đoán chừng chính là loại siêu siêu đắt kia.

Thẩm Tây Thừa cá cược với Lô Thù Nhiên. Ngoài hai người họ tự biết thì chẳng ai đoán được họ đang làm gì.

Có một đoạn tin nhắn Wechat giữa Lô Thù Nhiên và Thẩm Tây Thừa như thế này:

Thẩm Tây Thừa: “Tôi nói rồi, Nhân Nhân không giống Nguyễn Tinh đâu.”

Tuy anh chưa gửi cả cái biểu cảm đắc ý đó nhưng quen biết anh đã lâu thế này, Lô Thù Nhiên vẫn đoán được ý từ câu nói đơn giản kia.

Lô Thù Nhiên: “Anh cứ đợi đấy, là do bây giờ Mặc Mặc vẫn còn bé, đợi đến lúc nó được một hai tuổi anh muốn mang nó ra ngoài cũng không được.”

Bây giờ ai mà quản được chuyên của một hai năm sau, ít nhất thì đồng chí Thẩm Viễn Mặc hiện tại vẫn đang phát triển như loài bò sát. Thằng bé không biết tố cáo, cũng không biết thể hiện suy nghĩ của bản thân đâu. Trước mắt thì buổi tối ngủ với ai vẫn chưa biết ý kiến.

Bây giờ Giản Nhân Nhân vẫn chưa nổi tiếng, Tô Giang Kiệt cũng chưa để cô đi đóng phim. Anh bảo phải để Giản Nhân Nhân học tập đầy đủ, ngoài ra con đường mà họ đi không giống với các nghệ sĩ khác. Trước mắt, thân phận và sắc đẹp của cô đều ở đây cả, chỉ cần nỗ lực một chút sẽ trở thành nghệ sĩ đóng vai nữ chính mà không cần phải bắt đầu từ vai phối hợp.

Bộ phim truyền hình đầu tiên cô đóng vai phụ cách ngày công chiếu hơn mười ngày, có cốt truyện hay, có diễn xuất tốt, về căn bản là ổn, trang phục đạo cụ cũng trông rất đẹp mắt. Có người nói đây là bộ phim đang được mong đợi nhất mùa hè năm nay.

Trailer đã có từ sớm rồi, vô cùng bối rối mà nói, trong đoạn trailer ngắn vài phút này cô cũng xuất hiện được vài giây.

Do bề ngoài của Giản Nhân Nhân quá xuất chúng, nói là vượt qua cả Trình Bích Điền thì cũng không quá. Thoáng chốc đã có người trên mạng chú ý tới, đoán đây là người mới do nhà nào đưa ra mà sắc đẹp lại cao đến thế.

Giản Nhân Nhân xem bình luận trên mạng, tâm trạng rất tốt. Dĩ nhiên Tô Giang Kiệt không ngớt chế nhạo hơn một lần, nói cô chẳng biết diễn, vốn dĩ rõ ràng là chỉ diễn vai nữ chính thôi, sau này bộ phim này chắc chắc sẽ là vết đen trong sự nghiệp của cô. Nhưng Giản Nhân Nhân không nghĩ thế, bây giờ cô chuyên nghiệp hơn trước nhiều rồi. Tuy một năm trước diễn xuất của cô có chút lay động lòng người, nhưng hiện tại chẳng phải có rất nhiều minh tinh diễn xuất không tốt mà vẫn được đánh giá tốt hay sao?

Có trình độ cao nhất vẫn là hình tượng ổn, kéo theo nhiều cảm giác tốt. Không biết có bao nhiêu phim điện ảnh và phim truyền hình nhờ có hình tượng nhân vật tốt mà được rất nhiều người thích, mặc dù diễn xuất không hay.

Không thể không nói, đây là thời đại chiến thắng nhờ quen biết mà.

Trong bộ phim truyền hình này, hình tượng của cô không phải là dạng gây được cảm tình bình thường. Vì vậy cô cũng khá tự tin, dù cho không có bao nhiêu lời bình tốt đi chăng nữa thì những lời bình xấu chắc sẽ không có nhiều đâu.

Nói tóm tại thì Giản Nhân Nhân cũng âm thầm mong đợi bộ phim này sẽ công chiếu sớm một chút. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên quay phim truyền hình, ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hôm nay Giản Nhân Nhân được nghỉ ngơi, ở nhà chăm con.

Vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của Thẩm Tây Thừa:

- Anh bỏ quên một tài liệu ở nhà rồi, em vào phòng sách của anh xem thử trên bàn có bộ tài liệu bằng bìa cứng không?

- Ồ, để em đi xem. – Cô lê dép đến phòng sách của anh, - Em thấy rồi, có phải nhờ tài xế Triệu mang đến cho anh không?

Bà Thẩm đặc biệt thuê một tài xế cho cô, vì cô không biết lái xe, bây giờ lại chuyển về biệt thự, giao thông không còn thuận tiện như trước, chắc chắn phải cần đến một chiếc xe và một tài xế rồi.

- Hôm nay em không phải đến trường quay à?

- Vâng, hôm nay em được nghỉ.

- Vậy em mang đến cho anh nhé, vừa hay buổi trưa cùng đi ăn cơm luôn. Bên chỗ công ty anh vừa khai trương một quán ăn rất ngon, muốn đưa em đi dùng cơm ở đó lâu rồi.

Nhưng Giản Nhân Nhân lại hơi do dự, dù sao một tuần cô cũng được nghỉ hai ngày, vẫn muốn ở nhà với cục cưng cơ.

Chỉ nghe tiếng Thẩm Tây Thừa mát mẻ truyền đến:

- Quyết định thế nhé. Giờ anh có một cuộc họp, anh sẽ nhờ thư kí xuống lầu một đợi em.

Nói xong anh liền cúp máy, nghe tiếng tút tút tút của điện thoại, Giản Nhân Nhân chết lặng, rõ ràng là không để cô có cơ hội nói mà.

Nhưng có vẻ như từ sau khi cục cưng ra đời, hai người họ rất ít khi ăn cơm chung. Hay hôm nay đi ăn một bữa giống như một cuộc hẹn đi. Vả lại từ trước đến nay cô cũng chưa từng đến Thẩm Thị lần nào.

Cứ vui vẻ quyết định như thế đi!

Tinh thần Giản Nhân Nhân nhanh chóng vui trở lại. Bước vào phòng thay đồ, rất nhiều quần áo giày dép và túi xách trong này đều do bà Thẩm thêm vào giúp cô, mắt thẩm mỹ của bà Thẩm tốt thật, bộ nào cũng vừa đẹp vừa hợp với cô.

Ngón tay trắng ngần lướt nhẹ qua từng bộ quần áo. Cuối cùng cô chọn một bộ đầm xòe màu hồng nhạt, mặc lên rất rực rỡ hào sảng, cũng rất tôn dáng.

Vì lúc này đang là giữa tháng, lại không biết bộ phim tiếp theo sẽ diễn vai nào nên cô không dám đi cắt tóc cũng không dám nhuộm tóc, chỉ có thể tự tay dùng cây uốn tóc làm xoăn đuôi tóc. Dù sao cũng là đến công ty chồng, sẽ gặp cấp dưới của anh, lần này Giản Nhân Nhân trang điểm sửa soạn cho đúng với sự xinh đẹp của mình, không hề thu bớt lại chút nào. Khi cô mang giày cao gót và đeo túi xách đi xuống nhà, đến bà Giản cũng phải kinh ngạc.

Bà biết con gái mình sinh ra vốn đã xinh xắn, khuôn mặt đó bà cũng đã nhìn rất nhiều năm rồi, nhưng hôm nay khi con gái thật sự trang điểm thì bà Giản không khỏi tự đắc. Dù sao thì khi còn trẻ bà cũng là mỹ nhân danh tiếng của xứ mà, chỉ là sống trong cuộc sống mưu sinh vất vả, mỗi năm bà lại già đi. Bây giờ thấy con gái còn đẹp hơn bà lúc trẻ, người làm mẹ như bà không tự hào mới lạ ấy, bà và bà Thẩm cũng đã gặp nhiều thiên kim đại tiểu thư trong giới rồi, mà chẳng ai bì được với con gái bà cả.

Bà Giản ôm Mặc Mặc đến gần hỏi:

- Mặc đẹp thế này đi đâu đấy?

Giản Nhân Nhân còn xịt cả nước hoa:

- Con đến công ty đưa cho bố Mặc Mặc tập tài liệu, trưa con không về ăn cơm đâu.

- Thế cũng được, mẹ chồng con lát nữa ghé qua, nói là đưa mẹ đi spa gì đó. Mẹ già thế này rồi còn làm đẹp quái gì cơ chứ. – Nói thì như thế nhưng trông nét mặt bà Giản cười có vẻ rất mong đợi.

- Sao lại nói thế được mẹ, con thấy mẹ còn trẻ thế này mà. Mẹ chồng con chăm sóc da tốt lắm, trông như chỉ bốn mấy tuổi hơn thôi, mẹ cũng chăm sóc da tốt một chút. – Giản Nhân Nhân đùa thêm. – Ngày nào đó con nổi tiếng rồi, không chừng người ta còn phỏng vấn mẹ nữa đấy. Đến lúc ấy có khi tin tức lại viết mẹ con mà trông cứ như chị em.

Bà Giản bị lời nịnh hót này của cô làm cho cười không khép miệng lại được.

- Con mau đi đi, mười giờ rồi đây, không chừng Tây Thừa đang đợi tài liệu cần dùng gấp.

Giản Nhân Nhân cũng không muốn bỏ lỡ, tài xế Triệu đang đợi trước nhà rồi.

Mặc Mặc liều mình muốn lao vào lòng mẹ, thằng bé cứ đòi mẹ.

Bà Giản dỗ thằng bé:

-Buổi chiều là mẹ cháu về rồi.

Giản Nhân Nhân muốn thơm con, nhưng nhớ ra đã thoa son rồi rất bất tiện, cô đành đi ra cổng coi như không có gì, nào biết rằng Mặc Mặc thấy mẹ đi liền không đành lòng. Bây giờ cu cậu năng động lắm, thấy người trong nhà đi ra khỏi cổng là biết ngay họ sắp đi, muốn ra ngoài mà không cho cu cậu đi theo à, lẽ nào không biết đàn ông nhà họ Thẩm rất khó phục dịch sao?

Mặc Mặc rất thích đi ra ngoài, vì thế mà Tống Thần cười thằng bé, bảo nuôi con cũng giống như nuôi chó vậy, ngày nào cũng phải dẫn ra ngoài đi dạo.

Dù là bảo mẫu đi vứt rác thằng bé cũng một mực đòi theo.

Ai cũng đừng hòng thả thằng bé ra ngoài chơi một mình. Không ai được thế hết!

Mặc Mặc lại bắt đầu giả khóc, quay qua quay lại, hai hàng lông mày nhạt nhăn lại, nhìn là biết thằng bé lại sắp khóc thật để đòi đi đây.

Giản Nhân Nhân vốn dĩ không chịu được con nít khóc, cô đau lòng lắm, liền bước đến ôm con:

- Ngoan ngoan nào, mẹ không đi nữa.

- Thằng bé này đúng là quỷ vương, cứ đợi đấy. – Bà Giản xác định thằng cháu ngoại của mình sau này sẽ thành một tiểu quỷ vương, - Thế con định làm sao, chẳng phải đã đồng ý mang tài liệu đến cho Tây Thừa rồi cùng đi ăn cơm trưa sao?

Giản Nhân Nhân nhìn ra bên ngoài, hôm nay không nóng lắm, thời tiết cũng khá tốt, hay là dẫn con trai đi vài vòng.

Dù sao cũng có tài xế, Mặc Mặc ở ngoài ngoan lắm.

- Con đưa thằng bé đi cùng, ăn cơm trưa xong rồi về.

Bà Giản suy nghĩ:

- Thế cũng được. Thằng nhóc này ngày nào cũng đòi ra ngoài, cũng không thể để nó ở nhà được. Đợi lát nữa mẹ đi với mẹ chồng con, con cũng không có nhà, không khéo nó làm loạn trời đất mất.

Mặc Mặc đang ngồi trong lòng mẹ nín khóc tức thì, một giây sau đã ngồi yên.

Không thể không nói thằng bé này thông minh quá mức.

Quần áo của bé Thẩm Viễn Mặc còn nhiều hơn của mẹ, dưới sự giúp đỡ của bà Giản, Giản Nhân Nhân diện cho con mình vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Mặc dù thằng bé vẫn còn là một con ngỗng con, cách sự đẹp trai vẫn còn một khoảng xa lắm…

Để thuận tiện cho việc thay tã, thằng bé được mặc một bộ đồ liền thân, điều buồn cười nhất là trước ngực còn có bốn chữ dạng hoạt hình: Tổng tài bá đạo.

Bộ đồ này là do Trình Bích Điền tặng, Giản Nhân Nhân rất thích. Mỗi lần cho Mặc Mặc diện bộ đồ này, cô đều rất muốn cười.

Nhưng quả thật rất xứng, thằng bé sau này chắc chắn sẽ là một tổng tài bá đạo.

Mang vớ và đội mũ cho thằng bé vào là đã xong.

Tuy nhiên việc dẫn con ra ngoài cũng giống như chuyển nhà vậy. Đầu tiên phải mang thêm vài cái tã lót, bình giữ nhiệt cũng phải đem, bình uống nước và bình bú sữa nữa, vân vân vân vân.

Đợi khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Giản Nhân Nhân nhìn cái ba lô to đùng trước mặt, bất giác hối hận về quyết định của mình.

Tuy nhiên người đàn ông nhà họ Thẩm, cũng là một tổng tài bá đạo trong tương lai đang ở trong lòng cô sẽ không cho phép cô lật lọng.

Khi bước ra khỏi cổng, thằng bé Thẩm Viễn Mặc vùi đầu vào ngực mẹ cười khúc khích, cười rất đỗi hạnh phúc.

Giản Nhân Nhân lấy tay ôm đầu thằng bé, cúi đầu nhìn con, thở dài:

- Giám đốc Thẩm, chúng ta xuất phát thôi.

Truyện Chữ Hay