Giản Nhân Nhân không biết cái thế giới này ra sao nữa, hoặc giả chính cô bị sao nữa.
Cô bước trên đường, xung quanh đều là người thế nhưng lại không ai nhìn thấy cô, cô không cẩn thận mà xuyên qua cơ thể người khác. Cho dù có đứng ở khu trung tâm mà hét lớn, cũng không hề có ai đáp lại.
Cô còn nhớ rõ ràng là em bé đã ra đời rồi, sao trong chớp mắt lại thành ra thế này? Cô nhất thời có suy đoán đầy bi tráng rằng phải chăng mình đã chết, nhưng cô còn nhớ trong quá trình sinh không hề xảy ra vấn đề gì mà. Lúc này Giản Nhân Nhân chỉ muốn đến bệnh viện, muốn xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Trong bệnh viện rất đông người qua lại, khuôn mặt mỗi người người thì lo lắng, người thì hân hoan. Cô đã mất công sức một ngày trời để tìm khắp cái bệnh viện này nhưng đều không tìm thấy người cô quen.
Cô đành phải đến nhà họ Thẩm, nhưng vừa mới bước vào trong nhà, cô phát hiện căn nhà vốn treo rất nhiều bức ảnh cưới của hai người họ thì lúc này đây không có gì hết. Cô muốn được gặp con ngay lúc này nhưng tìm khắp những nơi mà cô có thể tìm đều không thấy bóng dáng đứa con của cô đâu. Cô bất lực ngồi trên cầu thang, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, trên thực tế là cô sắp sụp đổ rồi.
Tại sao lại như vậy chứ?
Lui lại vạn bước nói, nếu như cô vì sinh con mà chết đi, nhà họ Thẩm cũng không nên vì vậy mà hời hợt thong dong như vậy chứ?
- Ta đã bảo ông đừng có mà ngày nào cũng ép Tây Thừa kết hôn, ông nhất quyết không nghe. Giờ căn hộ của nó đang trang hoàng, nó cũng thà ở khách sạn chứ không quay về nhà, chính là đang muốn trốn ông đấy! Tôi thấy đến một ngày rồi ông cũng ép cả con trai đến cả nhà cũng không muốn về nữa, ông mới thấy vui được!
Giản Nhân Nhân ngay lập tức ngẩng đầu lên, bà Thẩm và Thẩm Danh Thắng đang bước từ ngoài vào.
Tất nhiên, đây không phải là điều mấu chốt, mấu chốt là những lời họ vừa nói.
Cô và Tây Thừa chẳng phải đã kết hôn rồi hay sao, chẳng phải cũng đã sinh con rồi hay sao? Sao bà Thẩm vẫn còn nói đến chuyện bức hôn chứ?
Còn nữa, ở khách sạn là chuyện gì vậy?
Giản Nhân Nhân ngay lập tức phi như bay ra ngoài phòng khách. Bà cụ Thẩm có thói quen xem lịch ngày, thế nên cuốn lịch nhà họ vẫn như mọi hôm, hết một ngày là xé một tờ. Nhưng khi nhìn thấy tờ lịch, Giản Nhân Nhân như bị sét đánh ngay tại chỗ.
Lại là ngày tháng năm .
Đây là chuyện gì vậy ?
Bỗng nhiên, như có điều thần kỳ khiến cô nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Cô nhớ ngày thứ hai cô biến thành Giản Nhân Nhân chính là ngày tháng .
Vậy nguyên chủ đâu? Cô vội vàng rời khỏi Thẩm gia, dựa vào trí nhớ đi đến khách sạn mà lúc đầu bị Trần tổng đưa đến. Cô đoán là hiện tại bản thân có lẽ đang là linh hồn, người khác không nhìn thấy cô được. Cô thoải mái mà đi vào thang máy, đi lên tầng ...
Còn chưa đi đến căn phòng, cô ngẩn ngơ đứng trên dãy hành lang dài thượt, nhìn nguyên chủ thần xiêu phách lạc đang ngồi trước cửa, đôi mắt thất thần. Không rõ là cô đang hướng cái nhìn về đâu, chỉ biết là trông cô lúc này vô cùng yếu ớt.
Đúng vào lúc cô chuẩn bị bước tới thì cửa phòng bên cạnh được mở ra, Thẩm Tây Thừa mặc nguyên một bộ đồ ở nhà, cầm trong tay thẻ phòng và chìa khóa xe. Anh trông thấy nguyên chủ đang ngồi một bên, ngẩn ra một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của cô.
Thẩm Tây Thừa quay người lại bước tới. Anh nhìn thật cẩn thận, trên cánh tay trắng nõn của cô hằn lên dấu tay rõ rệt, thậm chí là lúc cô ngẩng đầu lên, cũng có thể trông thấy dấu vết khả nghi trên cổ.
Gương mặt đó đẹp đến khiến người ta kinh hãi.
Không phải anh chưa gặp phải chuyện này bao giờ, nhưng đồng thời anh cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, chỉ đành lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô.
Không hề nhìn vào ánh mắt cô, Thẩm Tây Thừa bước tiếp về phía thang máy, không ngoái đầu lại nhìn thêm lấy một lần.
Giản Nhân Nhân biết là cô đang quay trở về thế giới trước đây của nguyên chủ, khi mà câu chuyện vẫn chưa đến lúc diễn biến sai lệch...
So với chuyện nói cô là linh hồn, chi bằng nói giống như là đang nằm mơ. Tất cả mọi chuyện tựa như đang từng đoạn từng đoạn một chắp vá lại mà thành. Trong lúc Giản Nhân Nhân vừa mới định thần lại được, thì cô đã ở trong căn phòng mà nguyên chủ thuê chung với Trần Bội. Trần Bội hiện đang không ở nhà, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà vệ sinh.
Giản Nhân Nhân xuyên qua cánh cửa, thử bước vào thăm dò. Đập vào mắt là cảnh tượng khiến cho cô hét lên thất thanh.
Nguyên chủ nằm trong bồn tắm, trong bồn toàn là nước, con dao gọt trái cây ở dưới đất, trên đó còn dính vết máu. Giản Nhân Nhân muốn đi gọi điện thoại cầu cứu, muốn gọi chủ cũ tỉnh lại nhưng cô không làm được gì hết, không làm được bất cứ việc gì.
Hơi thở của chủ cũ càng ngày càng yếu, cho đến khi không còn nữa...
Khuôn mặt Giản Nhân Nhân đẫm nước mắt, cô khóc không thành tiếng.
Bác sĩ cũng không tài nào lý giải được tại sao Giản Nhân Nhân đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Bà Giản khóc ngất đã mấy lần, đầu ông Giản cũng đã bạc trắng đi mấy phần. Cũng may mà còn thằng nhỏ Mặc Mặc cần chăm sóc, mấy người họ cũng coi như gắng gượng giữ vững tinh thần. Nhà họ Thẩm giàu có như vậy, chắc chắn sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất khiến Giản Nhân Nhân tỉnh lại.
Thẩm Tây Thừa đưa Giản Nhân Nhân về nhà. Cô mọi thứ vẫn ổn, vẫn còn dấu hiệu sự sống. Bác sĩ cũng đã kiểm tra tất cả những gì có thể, cơ bản là không có gì bất thường. Nhưng không biết tại sao, cô vẫn giống như đang ngủ vậy, mấy ngày liền không tỉnh lại. Có vài vị giáo sư cùng đến kiểm tra nhưng cũng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Đến cả Thẩm Danh Thắng vốn chê bai mê tín dị đoan bây giờ cũng phải đi liên hệ với mấy người bạn thân, xem có thể nhờ được cao nhân nào đến xem giúp không.
Nhiều chuyện mà khoa học vẫn chưa lí giải được, nói không chừng nhìn từ góc độ mà không ai ngờ tới, ngược lại lại có thể giải thích được thì sao.
Thẩm Tây Thừa ôm hết công việc về nhà, kiên quyết không bước ra khỏi cửa, chỉ ở cạnh trông chừng Nhân Nhân. Đến cả ông cụ Thẩm cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Tiểu Mặc Mặc không biết gì cả. Có thể là trong lúc Giản Nhân Nhân mang thai, sắp xếp công việc và nghỉ ngơi vô cùng có giờ giấc. Thế nên thằng bé buổi tối cũng không quá quấy. Ngoài việc cứ cách ba bốn tiếng lại tỉnh giấc để uống sữa ra, thời gian còn lại đều ngoan ngoãn nằm ngủ.
Ông Giản dứt khoát xin nhà trường cho nghỉ phép không lương. Lúc này đâu còn gì quan trọng hơn con gái của ông được. Ông và bà Giản động viên lẫn nhau, cộng thêm việc còn có cháu ngoại, thế nên cũng gắng gượng chống đỡ được.
Buổi tối, bà Giản đã nấu đồ ăn đêm, bưng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng nói với Thẩm Tây Thừa:
- Tây Thừa, tối nay con cũng không ăn được bao nhiêu, qua ăn bát mỳ đi. Mẹ vừa nấu đấy.
Thẩm Tây Thừa đang ngồi bên giường xem tài liệu và giấy tờ, nghe vậy liền đứng dây, cười nói với bà Giản:
- Mẹ yên tâm, đợi lát nữa đói con sẽ ăn.
Bà Giản nhìn về phía con gái nằm, thấy cay cay nơi đầu mũi:
- Mẹ nghe nói công ty con còn nhiều việc, ở nhà cũng đã có dì, có vú em. Mẹ con ban ngày cũng tới. Con cứ để đó đi làm đi, để mẹ ở đây coi chừng Nhân Nhân cho.
Thẩm Tây Thừa lắc lắc đầu:
- Bạn con có liên hệ được với một bác sĩ bên Mỹ, hai ngày nữa ông ấy sẽ đích thân đến đây khám.
- Thế này...Được rồi.
Bà Giản vừa thở dài vừa đi về phòng, thấy ông chồng đang tra tài liệu, không kìm được mà than thở:
- Trước đây tôi luôn có cảm giác là Tây Thừa đối với Nhân Nhân quá lãnh đạm. Bây giờ tôi mới hiểu ra, thằng nhỏ này cũng rất có tình cảm với Nhân Nhân. Tôi thấy thời gian này nó cũng đã gầy đi không ít rồi.
Ông Giản khẽ vuốt sống mũi, cười khẩy:
- Nếu như không phải vì nó, thì con gái chúng ta sẽ không đến nỗi bất tỉnh nhân sự như bây giờ.
- Cũng đâu thể nói thế được. Ai có thể ngờ được là lại xảy ra chuyện thế này chứ. Dù sao tôi vẫn tin là Nhân Nhân cũng sớm tỉnh lại thôi, xem chừng cũng chỉ vì mệt quá, phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Mấy ngày này, bà Thẩm và bà đều không còn tâm trí nghĩ đến thằng cháu. Hai người họ đồng hành cùng nhau lên chùa cầu thần bái phật, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa, hai người họ đều muốn thử một lần xem.
Trong phòng ngủ, sau khi Thẩm Tây Thừa cố gượng ăn mấy miếng mỳ rồi vội vã đi tắm. Cũng giống như trước đây, nằm một giường với Giản Nhân Nhân. Bây giờ sắp đến tháng rồi, thời tiết đã đã dần chuyển sang nóng, không cần phải đắp chăn quá dầy.
Anh biết trên bàn trang điểm của cô có rất nhiều chai lọ, buổi tối có những lúc thoa liền mấy lớp. Lúc mới đầu anh cũng không hiểu lắm, bây giờ cũng biết cái nào là nước hoa hồng, cái nào là kem mắt rồi.
Thẩm Tây Thừa cẩn thận thoa một lớp kem dưỡng cho cô. Không biết có phải do ảo giác hay không mà anh thấy Giản Nhân Nhân bây giờ dường như còn xinh đẹp hơn so với hồi anh mới biết cô. Sắc mặt cô nhuận hồng, vẻ mặt lúc này cũng rất vừa lòng, cô ngủ vô cùng say giấc. Anh lại thoa thêm một ít kem dưỡng lên mũi cô, trông cô thật đáng yêu.
- Trông em bây giờ như người đẹp ngủ trong rừng vậy.
Sau khi Thẩm Tây Thừa thoa cho cô đến món dưỡng da sau cùng thì xúc động nói:
- Trước giờ anh chưa từng nghĩ là sẽ có ngày làm những việc này cho người khác.
Lại càng không nghĩ rằng, có một ngày sẽ nói chuyện với một người đang ngủ. Việc vô nghĩa như này, trước đây anh căn bản sẽ không làm, dù gì cô cũng đâu có nghe được.
- Anh biết là em nhất định sẽ tỉnh lại, em sẽ không nỡ bỏ mặc Mặc Mặc. Bà nội có quen với một thầy bói, nghe nói là rất lợi hại. Người đó nói em đã vượt qua một kiếp nạn lớn, sẽ sống lâu trăm tuổi, anh cũng cảm thấy là như vậy. Nhân Nhân, da của Mặc Mặc rất trắng, nó rất giống em. Anh đã nhìn thấy bức ảnh em được tròn tháng, Mặc Mặc giống em như đúc từ một khuôn ra vậy. Buổi tối thằng bé rất ngoan, ban ngày khi tỉnh thì lại rất nghịch ngợm...
Thẩm Tây Thừa nhỏ giọng nói chuyện với cô.
Mấy ngày vừa rồi trôi qua dài dằng dặc như đã cả thế kỷ, tâm trạng mấy ngày này cũng như ngồi trên xe đường núi. Trong lòng anh thực ra cũng rất hối hận, hối hận khi đó sao không kiên quyết hơn một chút. Nếu không bận tâm, nếu ngay từ đầu bỏ đứa bé đi, có thể ngày hôm nay cô sẽ không bất tỉnh thế này.
Nhưng hối hận nhất vẫn là hôm đó, bởi vì anh nhất thời quyến luyến, bởi vì tâm lý đê hèn của người đàn ông, anh đã giữ cô lại.
Nếu như tối hôm đó, giữa cô và anh không xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không mang thai, cũng sẽ không gặp phải chuyện này.
Có lẽ, anh chính là kiếp nạn trong cuộc đời cô.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, nói với cô bằng giọng nói mà có lẽ chỉ mình anh có thể nghe được:
- Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ thích em.
Anh vốn rất kiêu ngạo, trước giờ vốn luôn xem nhẹ chuyện tình cảm phù phiếm.
Anh rất ngốc, ngốc cho đến tận bây giờ, anh mới phát hiện ra rằng, thứ tình cảm mà bản thân dành cho người đầu ấp tay kề sớm đã thay đổi rồi.