Nàng khẽ chạm tay lên má, lau đi giọt nước mắt còn đang lăn dài.
- Không sao, nhớ lại chuyện xưa nên đau lòng thôi!
Dải lụa che mắt cũng đã ướt đẫm, Triết Minh dỗ nàng như đứa con nít:
- Chuyện không vui thì quên đi, cô xem ướt hết rồi, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao! Để tôi đưa cô đến bệnh viện thay cái mới!
Tiểu Nhã vội xua tay:
- Không cần đâu, lát về nhà tôi thay là được, chúng ta vào trong tìm Tiểu Linh trước đi.
- Được, theo ý cô!
Triết Minh đưa Tiểu Nhã vào trong rồi tạm biệt Dương Vy với Lý Phong:
- Tôi đi trước nhé, rảnh hai người lại ghé qua ủng hộ trung tâm nhà tôi.
Dương Vy cười rồi vẫy tay chào tạm biệt, Lý Phong vẫn đứng đó ngẩn ngơ nhìn bóng lưng nàng cùng Triết Minh đi vào trong. Trong đầu hắn lại xuất hiện một hình ảnh hồng y nữ tử một thân đỏ rực bước đi. Dương Vy thấy Lý Phong đứng đó liền nói:
- Chúng ta về thôi!
Triết Minh nắm tay nàng đi vào trong trước sự ngỡ ngàng và sợ hãi của nhân viên lẫn bảo vệ. Vừa vào đến bàn thanh toàn của nhân viên, hắn tức giận đập mạnh tay xuống bàn:
- Vừa rồi ai đuổi cô ấy ra ngoài?
Một cô nhân viên khá xinh đẹp đang run rẩy kịch liệt bước ra, mặt cúi gằm xuống:
- Là....là..tôi
Hai bảo vệ ở cửa cũng ra nhận tội. Lúc thấy Triết Minh đập bàn rầm rầm nàng cũng bị dọa cho giật mình. Hai tháng ở bệnh viện,nàng biết hắn là người có địa vị nên di chứng của nàng mới mau khỏi, nàng luôn thấy hắn điềm tĩnh nói chuyện với nàng, chưa từng nghe thấy hắn to tiếng với ai nên mới không quen.
- Cô biết cô ấy là ai không?
Cô nhân viên biết mình đã chọc phải ngời không nên chọc liền quỳ xuống cầu xin:
- Tôi biết sai rồi giám đốc, anh tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ không tái phạm nữa.
Giám đốc? Thế nhưng hắn lại là giám đốc ở đây ư? Hắn giàu đến vậy à? Tiểu Nhã nghe tiếng mọi người xì xào bàn tán xung quanh liền dật dật tay hắn:
- Triết Minh, thôi bỏ đi, cô ấy không cố ý đâu. Đều tại tôi không nên đi lung tung!
Triết Minh lửa giận bùng bùng:
- Cô đừng quản, hôm nay bọn họ không biết cô quen tôi nên đối xử với cô như vậy, vậy sau này có người khác đến họ cũng đuổi khách như thế sao mà được.
Tiểu Nhã đang định nói thì đã nghe thấy Tiểu Linh chạy vội tới:
- Tổ tông của tôi ơi, cô chạy đi đâu thế làm tôi đi tìm nãy giờ!
Tiểu Linh rõ đã dặn nàng đứng im mà thay đồ có hai phút mà ra người đã không thấy đâu hại cô chạy mấy tầng tìm. Phải biết là nơi đây tầng đó! Tự nhiên thấy chỗ này ồn ào náo nhiệt nên qua xem xem. Tiểu Linh nhìn thấy Tiểu Nhã đang nắm tay Triết Minh liền nghi ngờ:
- Cậu có bạn trai rồi à? Đẹp trai quá, sao không nói cho mình biết!
Hóa ra là bỏ bạn theo trai, thật không có khí phách gì. Triết Minh nhìn Tiểu Linh mới đầu có hơi giận cô để lạc mất Tiểu Nhã, nhưng rồi nghe xong câu bạn trai và lời khen đẹp trai lửa giận bỗng vơi đi phần nào, hắn vuốt lại tóc tự kiêu:
- Tất nhiên rồi, tôi biết tôi đẹp trai rồi, cô không cần khen!
Tiếng quạ kêu đầy trời, đang giận như muốn đốt hết mọi thứ xung quanh mà giờ lại tự kiêu đến mức người ta không hiểu được. Xem ra vị giám đốc này rất ưa nịnh nọt nên cô gái mù kia mới được lòng cậu ta như thế! Lí do quá hợp lí với mọi người.
Tiểu Nhã ấp úng đáp:
- Tiểu Linh, cậu nói linh tinh gì thế, hắn chỉ là bạn bình thường thôi!
- Bạn bình thường mà tay nắm tay rồi ở đây la hét om sòm đòi lại công đạo thay cậu à?
Ai tin ai tin, ai có thể tin được?
Hắn thu lại bộ dạng kiêu căng làm việc chính:
- Vì tôi là giám đốc ở đây, lí nào một nhân viên nhỏ bé lại lên mặt với khách như thế!
Tiểu Linh há hốc miệng, tầng ở đây đều một tay hắn quản ư? Hắn cũng thật là.... nhân vật lớn.
Kết quả cuối cùng hai bảo vệ và một cô nhân viên bị hắn đuổi khỏi trung tâm, cuốn gói về nhà!