Ánh mắt nàng mờ dần, nhìn không rõ mọi thứ. Nàng thấy từ trên trời có một luồng sáng trắng đổ xuống. Có lẽ, đây chính là cánh cửa về hiện đại. Nàng nói không có chút sức lực nào:
- Thư Thư! đỡ ta đến kia
Vừa nói nàng vừa nhìn về phía đó, Tăng Thư Thư nhìn theo hướng nàng. Hắn bồng nàng lên, ôm tới trước luồng sáng kia rồi thả nàng xuống. Nhìn lại mọi thứ xung quanh một cách mờ ảo, quả thật nàng luyến tiếc nơi đây rồi. Đạo Huyền như điên như dại chạy đến ôm Tru tiên kiếm:
- Tru tiên kiếm là của ta, ha ha, của ta. Không ai được cướp nó.
Lưu luyến đến mấy cũng phải về rồi. Nàng đẩy Tăng Thư Thư ra bước vào luồng sáng kia, lập tức thân thể nhẹ bẫng bay lên. Tăng Thư Thư nắm tay nàng kéo lại. Mắt hắn cay cay, nàng sẽ biến mất ư? Hắn còn chưa kịp nói với nàng, hắn thick nàng. Từ khi nàng bỏ đi không lí do, hắn vẫn mong chờ ngày được gặp lại nàng, nói cho nàng biết lòng hắn. Ai ngờ nàng lại là Bích Dao.
Nàng nhìn Tăng Thư Thư khẽ cười rồi lấy tay tách tay hắn ra. Cơ thể nhẹ bẫng tiếp tục bay lên trên. Đôi mắt càng lúc càng mờ, tai cũng nghe không rõ nữa. Xa xa một thân hỷ phục đang chạy như bay đến phía nàng:
- Bích Dao!
Là hắn, Tiểu Phàm... Trương Tiểu Phàm...
Trương Tiểu Phàm dùng hết sức lực bay đến nhưng chỉ túm được dây cột tóc màu đỏ của nàng. Mái tóc dài xõa ra, tung bay theo gió. Nàng đẹp tựa thiên tiên nhưng lại mỏng manh dễ vỡ.
- Trương Tiểu Phàm, cuối cùng ta cũng được gặp chàng lần cuối. Chàng mặc hỷ phục đẹp hơn lúc mặc hắc y, đáng tiếc, ta chưa được mặc giá y. Ta đi rồi chàng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình!
Giọng nàng nói rất nhỏ, trong trẻo nhưng lại vang vọng, ai cũng nghe rõ. Cái cảm giác bị lừa dối, bị mất đi hắn chịu đủ rồi. Nhưng cuối cùng vẫn đến muộn một bước!
Một canh giờ trước, tại thảo Miếu Thôn....
Trương Tiểu Phàm nắm dải lụa hỉ màu đỏ cùng tân nương tử. U Cơ nói to mà nghẹn lòng:
- Nhất bái thiên địa!
Hắn vẫn vui vẻ bái lạy, còn tân nương thì bị U Cơ điều khiển bái lạy. Đột nhiên trời tối đen, U Cơ theo phản xạ nhìn ra lớp kết giới bên ngoài, kết giới màu xanh do Tiểu Nhã tạo ra đột nhiên trở nên mạnh mẽ, vững chắc hơn lần kết giới màu tím của U Cơ. Trương Tiểu Phàm cũng nhìn theo phía U Cơ:
- Kết giới? Hai người đặt kết giới làm gì?
Hắn hỏi U Cơ với Tân nương tử nhà hắn. Lúc này, Lục Tuyết Kì đã tỉnh, nàng gỡ khăn voan đỏ xuống ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Trương Tiểu Phàm nhìn thấy tân nương tử là Lục Tuyết Kì liền dâng lên cảm giác bất an trong lòng.
- Tỷ...?
Lòng hắn rối loạn:
- Bích Dao đâu? Bích Dao!
Hắn vừa nói vừa chạy vào trong phòng, Phòng trống không có người. Hắn hoảng loạn chạy ra. U Cơ không kìm được nước mắt:
- Có lẽ bây giờ cậu đi còn có thể gặp con bé lần cuối!
Dứt lời, U Cơ phất nhẹ tay thu kết giới màu tím lại, bên ngoài kết giới màu xanh cũng không còn mạnh mẽ nữa, nó bắt đầu suy yếu dần rồi biến mất.
Trở lại hiện tại...
Trương Tiểu Phàm lao thẳng vào luồng sáng màu trắng, nhưng đến cuối cùng nàng vừa rời khỏi luồng sáng đó liền biến mất, bỏ lại hắn một mình đang rơi từ từ xuống đất với dải lụa cột tóc đỏ ươn ướt, thoang thoảng mùi máu tanh của nàng. Lúc trước, hắn từng hỏi nàng:
- Vì sao gần đây nàng hay mặc y phục màu đỏ?
Nàng cười nói:
- Vì nó giống màu máu, nên khi chảy máu sẽ không ai nhìn thấy, tưởng mình bị ướt áo, sẽ không lo lắng!
Tăng Thư Thư nhặt lại tấm mặt nạ da người dưới đất, hắn không đến nỗi thống khổ như Trương Tiểu Phàm nhưng trái tim hắn cũng rất đau.
- Ta còn chưa kịp nói một chuyện với muội, ta cũng thích muội!