- Phu nhân, ngươi. . . Tạ Huệ Mẫn kinh ngạc nói không ra hơi.
Cô cười rồi nhẹ nhàng thoát tục đi lên khán đài, vừa đi vừa nói kể:
- Ngày xửa ngày xưa, à không phải nói là năm trước chứ. Có đôi tỷ muội rất thân nhau. . Cô kể tới đây đột nhiên dừng lại nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Tạ Huệ Mẫn. . tái mét rồi. . tốt. . . - Tỷ tỷ thì có tên là Liễu Mẫn Châu, muội muội thì có tên là Tạ Huệ Mẫn, bọn họ. . . .
- Phu nhân, thỉnh tự trọng. Tạ Huệ Mẫn lên tiếng nói nhưng bị Duẫn Khiếu cắt ngang. - Tiếp tục đi, lão nạp rất muốn nghe.
- Thế thì ta tiếp tục câu chuyện nhé. Cô cười hỏi lại thì nhận được cái gật đầu của Duẫn Khiếu liền kể tiếp.
- Bọn họ thật ra chỉ là tỷ muội kết nghĩa, nhưng lại thân hơn cả ruột thịt. Vào ngày đẹp trời chỉ cách Đại hội võ lâm hơn ngày họ đi du ngoạn ở bờ hồ thì lại gặp được vị huynh đệ cũng là kết nghĩa tâm giao đang ngắm hoa ngâm thơ liền đi tới đối đáp lại những câu thơ đó rồi kết thành bạn hữu. vị đó, đại ca là Duẫn Khiếu, tiểu đệ là Vũ Vinh cũng đang trên đường đến Đại hội võ lâm để thử sức. Ngày hôm đó, Duẫn Khiếu và Liễu Mẫn Châu đã phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trớ trêu thay tiểu đệ cũng phải lòng người tỷ tỷ đó mà đâu hay biết rằng muội muội của nàng cũng phải lòng hắn. Bọn họ cứ như vậy đi đến Đại hội võ lâm này trong quan hệ mờ mịt đó, rồi đến ngày Duẫn Khiếu quyết định bày tỏ lòng mình với Liễu Mẫn Châu, nhận được sự đồng ý của người, bọn họ thành đôi. Vũ Vinh vì không cam lòng mà trước ngày Đại hội võ lâm vào vòng trong đã hạ độc Lý Hạo rồi đổ tội cho Duẫn Khiếu. Tạ Huệ Mẫn vì biết được chuyện này cũng âm thầm giúp hắn xử lý Diêu Linh là phu nhân của Lý Hạo lúc bấy giờ. Liễu Mẫn Châu biết được chuyện này nên đã cãi nhau với Tạ Huệ Mẫn, sau đó mấy hôm lại được Tạ Huệ Mẫn hẹn ra để giãi bày sự việc. Hẹn nơi nào không hẹn lại hẹn ngay đỉnh núi, Tạ Huệ Mẫn đã hạ độc Liễu Mẫn Châu sau đó đẩy người xuống vực vì Vũ Vinh. Vũ Vinh vì không có đối thủ nên nghiễm nhiên trở thành minh chủ võ lâm, vì thấy thương hại Tạ Huệ Mẫn nên đã cho nàng trở thành phu nhân của mình. Duẫn Khiếu đau lòng vì người yêu mất đi và bị mang tiếng hại người nên đã quy y cửa Phật mà đâu biết rằng Liễu Mẫn Châu đã để lại cho mình sinh linh nhỏ bé. Sinh linh này lại bị Tạ Huệ Mẫn biết được nên đã âm thầm đem về nuôi, nàng ta không giết sinh linh này vì nghĩ rằng cuối cùng cũng đã có được Vũ Vinh nên đã cho sinh linh đó danh phận là Vũ Hạo Tuyết. Không biêt câu chuyện của ta có giống với cuộc đời cùa bà không phu nhân Tạ Huệ Mẫn, à không phải gọi là môn chủ Độc Cốc chứ.
Câu chuyện cô kể tới đó, toàn trường chỉ có gió lùa ruồi bay chứ không còn thanh âm nào khác, cô nhìn lên người bọn họ đang tím mặt đi và nhìn Vũ Hạo tuyết đang thẫn thờ. Còn Vũ Vinh thì kinh ngạc nhìn sang nữ nhân đã nằm chung giường với mình bao nhiêu năm.
- Ngươi. . ngươi bịa chuyện. Tạ Huệ Mẫn không nhịn được rít gào lên.
- Phu nhân, không biết người có muốn nghe đoạn sau? Cô lại hỏi.
Không chờ Tạ Huệ Mẫn lên tiếng, Duẫn Khiếu đã nói tiếp: - Hãy nói tiếp đi.
- Liễu Mẫn Châu đã biết trước Tạ Huệ Mẫn sẽ giết mình nên đã uống thuốc giải trước khi đến đó, khi bị đẩy xuống vực, nàng ấy không chết ngược lại là sống trong nỗi giày vò vì Độc cổ mà Tạ Huệ Mẫn đã cho nàng, sau đó thời gian cứ thế trôi đi. năm trước, không biết từ đâu rơi xuống nữ nhân, rơi ngay chỗ Liễu Mẫn Châu đang ẩn mình chờ đợi cái chết. Liễu Mẫn Châu lúc đó đã nghĩ có lẽ ông trời muốn giúp nàng báo thù nên đã dạy cho nữ nhân này về y thuật, võ công, người sống chung với nhau như mẹ con ruột thịt cho tới ngày nàng ấy chết đi vì căn bệnh đó. Nữ nhân kia tiếp tục việc luyện tập rồi đến Liễu Y môn tiếp nhận vị trí môn chủ lập nên kế hoạch báo thù cho nàng ấy.
Cô nhìn sang Hiên Triết nhướng mày. Hiên Triết mặt đen thui xách cái ghế có đệm bông lên khán đài cho cô, cô ngồi xuống đối diện với Tạ Huệ Mẫn và Vũ Vinh, nhận xâu hồ lô mà Ngọc Đàm đưa cho ngồi mút lấy mút để nhâm nhi.
Toàn trường là sự kinh sợ. Ai ai cũng nhìn cô nghi hoặc.
- Phu nhân, từ đâu người nghe được câu chuyện này, có phải là đặt điều xằng bậy. Duẫn Khiếu lên tiếng hỏi.
- Lão nghĩ ta nói xằng nói bậy thật sao? Hay trong lòng lão đã tin sự thật này mà cố hỏi để tìm thấy cái gật đầu của ta. Chẳng phải ngay từ khi gặp Tuyết ca ở đại sảnh Thiên Tự Nhất lão đã nghi ngờ rồi sao? Cô mút lấy viên hồ lô rồi mới nhàn nhạt nói.
Duẫn Khiếu không nói gì nữa nhìn sang Vũ Hạo Tuyết xúc động.
- Hừ! Hàm hồ, phu nhân ngươi nói ra câu chuyện không có thực này để làm gì? Theo như phu nhân nói vậy phu nhân chứng kiến câu chuyện này sao? Tạ Huệ Mẫn đập tay vào thành ghế tức giận nói, hoàn toàn mất đi vẻ hiền dịu thoát tực rồi, chỉ như ả điêu ngoa mà thôi.
- Tuy ta không chứng kiến, nhưng ta được người trong cuộc kể lại sự việc này thì có gì là chứng minh là ta bịa chuyện. Cô vẫn mút lấy cây kẹo hồ lô mà nói.
- Hàm hồ, phu nhân hãy nhớ ta có đệ đệ là Tể tướng đương triều, chỉ cần ta nói tiếng đệ đệ của ta sẽ san bằng Hiên Phong Các của các ngươi. Tạ Huệ Mẫn hầu như là rít gào.
- Nếu đệ đệ của bà là Tể tướng thì đệ đệ của ta là Hoàng thượng. Cô vẫn nhàn nhạt nói.
- Không thể nào, hoàng thượng không hề có tỷ tỷ, ngươi bịa chuyện. Tạ Huệ Mẫn kinh ngạc chút rồi lại nói lớn tiếp.
Cô nhún vai tỏ vẻ không quan tâm rồi mút kẹo tiếp.
- Không biết phu nhân nghe ai nói câu chuyện lạ lùng thế này, lại đổ cho lão phu như vậy? Vũ Vinh lúc này mới lên tiếng nói.
- Nếu ta nói, người đó là. . . Liễu Mẫn Châu thì sao? Cô khựng lại đôi chút rồi nói tiếp, vẫn không quên mút tiếp viên kẹo hồ lô cuối cùng trong xâu đó.
- Hàm hồ. Người đã chết rồi, đừng đổ lỗi cho nàng ấy. Tới phiên Vũ Vinh tức giận đập tay vào thành ghế đứng bật dậy nói: - Ta định sẽ không cần dùng đến chiêu này nhưng các ngươi ngày hôm nay, ta sẽ thanh lý môn hộ Hiên Phong Các các ngươi. Vũ Vinh nói rồi phất tay lên, bạo loạn thì bạo loạn, không có chức đó hắn vẫn có thể làm bá chủ mà.
Xung quanh tường thành hiện ra những hắc y nhân chuẩn bị công kích họ. Người xem thì loạn cả lên chỉ có Lý Triển Phong cũng rất bình tĩnh ra lệnh cho quân của họ chuẩn bị tổng tiến công. Cô vẫn nhàn nhạt mút cho xong cây kẹo, ngồi vắt chân lên nhìn cục diện.
- Các ngươi nếu muốn người này sống sót thì dừng tay lại đi nếu không hoàng hậu và thái tử sẽ chết trong đau đớn đấy. Chẳng phải hoàng thượng là đệ đệ của phu nhân ngươi như lời nói lúc nãy sao. Tạ Huệ Mẫn cho người đem Bối Bối và Lăng Nhật Duy đang bị trói ra.
Người của Hiên Phong Các thấy vậy liền khựng lại chưa dám manh động. Cô nhìn chút rồi lại mút lấy cây kẹo của mình như chưa hề thấy sự việc đó.
- Ngươi không hề động lòng sao? Ta thật bất ngờ là nữ nhân yếu đuối như ngươi sao lại có lá gan thật lớn, hết lần này đến lần khác đều xỏ xiên ta.
Đùng. Yếu đuối sao? Cô nhìn xuống cây kẹo hồ lô vừa ăn hết, ngước lên nhìn Tạ Huệ Mẫn mỉm cười, nụ cười đầy mùi máu tanh. Tạ Huệ Mẫn kinh ngạc nhìn nụ cười đó rồi hồi tưởng lại mình đã gặp nó ở đâu rồi.
"Ngày hôm đó, X kéo tấm mặt nạ lên chỉ lộ ra đôi môi đỏ đang mỉm cười"
- Các người có muốn nghe phần quan trọng cuối cùng của câu chuyện đó không? Các người không muốn biết nữ nhân đó là ai sao? Nàng ấy trước đây luôn sống trong cảnh không có tình thương của cha mẹ là gì cho đến khi gặp được Liễu Mẫn Châu nàng ấy mới cảm nhận được thế nào là tình thương của người mẹ, vì vậy nàng ấy đã thề trước ngơi mộ đó là sẽ trả thù cho người và nữ nhân đó chính là môn chủ của Liễu Y môn và. . . cũng là ta, Lăng Sảnh Nhi. Vì vậy, Tạ Huệ Mẫn hôm nay chính tay ta sẽ thanh lý môn hộ bọn người vô liêm sỉ các ngươi.
luồng gió mang theo mùi máu tanh thổi lên. dấu ấn hiện lên trên trán của cô, bông hoa anh đào màu hồng hằn lên trán, những cánh hoa anh đào quây quần xung quanh cô reo vui rồi phân tán bay về những hắc y nhân đó. Cánh hoa như miếng kính cắt xuyên qua cổ tay và cổ họ, hàng hàng hắc y nhân ngã xuống rớt xuống mái nhà. Cánh hoa lại thu về xung quanh cô nhảy múa, duy chỉ có dấu ấn là vẫn còn. biểu tượng minh chứng cho thân phận của môn chủ Liễu Y môn.
Toàn trường khiếp sợ nhìn cô, không còn nét yếu đuối nhỏ nhắn thường ngày mà thoạt nhìn rất là cao lớn, đầy quyến rũ biết bao.
Tạ Huệ Mẫn kinh ngạc nói lắp bắp: - Thật sự là ngươi, ta còn phân vân đã gặp nụ cười này ở đâu? Vậy ra ngươi chính là kẻ năm lần bảy lượt phá hỏng hết kế hoạch của ta.
- Các vị ở đấy đã thấy rồi chứ? Đây chính là đệ nhị mỹ nhân mà trước đây các người kính trọng hơn trời đấy, ai biết được rằng trong tâm can cả con dế cũng không bằng. Nực cười thật. Cô đổi chân lại rồi chống tay lên thành ghế nói duy cái dấu ấn hoa anh đào đó vẫn hiện ra như thế chưa bao giờ mất đi.
Lại kinh ngạc lần nữa, cũng ngay người trong giang hồ lá gan rất lớn nên không bị những chuyện này làm đau tim mà ngất đi.
Duẫn Khiếu đi đến chỗ Vũ Hạo Tuyết nhìn bằng hắn bằng đôi mắt đầy tội lỗi: - Sao ta lại không nhận ra con sớm hơn nhỉ? Nếu ta nhận ra sớn hơn đôi mắt con là đôi mắt của nàng ấy thì chúng ta sẽ không phải nhận nhau tại nơi như thế này.
- . . . Vũ Hạo Tuyết im lặng không nói gì với Duẫn Khiếu vì hắn chẳng biết nói gì trong tình cảnh này, hắn trước đây đã nghi ngờ hắn không phải là con họ nhưng ai ngờ hắn lại là con trụ trì Thiếu Lâm cùng với đệ nhất mỹ nhân hồi đó là Liễu Mẫn Châu chứ.
- Thật là cảm động, tỷ tỷ còn chờ gì mà không giết hoàng hậu và thái tử đi, đệ sẽ được lên ngôi đó. Tạ Linh cười lớn đi vào cùng với đoàn quân, nhìn có vẻ là hơn ngàn người rất đông nha.
- Ngu ngốc, họ chết rồi chẳng lẽ hoàng thượng không được lấy người khác sao mà tới phiên ngươi lên làm vua. Cô nhàn nhạt nói trong khi vẫn quan sát biểu hiện của Bối Bối, máu đang chảy ướt quần Bối Bối rồi. Cô liếc nhìn sáng Tĩnh Ngọc gật gật đầu.
Tĩnh Ngọc nhận lệnh quay đi đâu đó lúc sau lại quay về nhưng trên tay lại cầm theo cái khay được bao khăn trắng che lại.
- Hừ, ta hôm nay sẽ cho ngươi phải hối hận Lăng Sảnh Nhi, giết người đó cho ta. Tạ Huệ Mẫn lên tiếng ra lệnh.
Tên hắc y nhân vung kiếm chỉ cách Bối Bối tấc thì chưởng lực xung tới làm tên hắc y nhân bị đánh văng ra ngoài phun ra ngụm máu rồi tắt thở mà chết. Nhìn cũng đủ thấy chưởng này mạnh đến mức nào.
- Tên điêu dân to gan, ngay cả hoàng hậu và thái tử của bổn vương cũng dám bắt giết tại nơi như thế này. Lăng Ngạo Quân đầy sát khí hùng hồn tới chỗ của Bối Bối và Lăng Nhật Duy đang bị bắt quỳ ở đó.
Lăng Ngạo Quân hiên ngang đi tới trước sự khiếp sợ của mọi người. Chưởng lực mạnh như vậy là do hoàng thượng bung sao?
- Bối Bối nàng thế nào rồi? Lăng Ngạo Quân tiến lại hỏi Bối Bối đang tái tím khuôn mặt, nhìn rất đau đớn.
- Thiếp. . đau. . Bối Bối nói không ra hơi trong khi tay thì vẫn ôm chặt Lăng Nhật Duy như sợ cậu nhỏ sẽ bị tổn thương.
Lăng Ngạo Quân thấy vậy không nói lời bế luôn cả người đi đến chỗ cô. Vừa đi cũng không quên bày ra bộ dáng của bậc quân vương:
- Các ngươi đã biết trẫm là ai mà còn không mau khấu đầu!
Ai cũng sợ mất mật lật đật quỳ xuống đồng thanh nói: - Tham kiếm hoàng thượng!
Duy chỉ có cô và Lý Triển Phong đã đến ngồi cạnh cô từ bao giờ vẫn đang ngồi trên ghế nơi mà Lăng Ngạo Quân đang tiến đến.
Ai ai cũng nghi hoặc khó hiểu vì sao cô không cúi chào, Lý Triển Phong không quỳ thì không nói gì nhưng sao cô lại không?
- Tỷ tỷ, tỷ mau xem Bối Bối. . nàng ấy. Lăng Ngạo Quân đến nói với cô mà lắp bắp không ra hơi.
Miệng chữ O mắt chữ A là hình ảnh toàn trường lúc này. Quả thật là tỷ tỷ của hoàng thượng, giống nhau như khuôn đúc ra. . . Cô với tay ra bắt mạch rồi kêu Tĩnh Ngọc đưa cái khay đó đến, kéo chiếc khăn trắng là chén thuốc màu đen sì. Cô đưa cho Lăng Ngạo Quân ý bảo cho Bối Bối uống rồi ôm Lăng Nhật Duy cho cu cậu bớt sợ nhưng lại ngược lại cậu nhỏ không sợ mà hình như còn đang trông ngóng cái gì đó, chỉ thấy nhìn dáo dác xung quanh.
- Không sao đâu, Bối Bối bị động thai khí thôi. Cô nói cho Lăng Ngạo Quân bớt lo, vì hắn đang xanh mặt giúp cho Bối Bối uống chén thuốc đó.
- Baby??? Nàng ấy có baby nữa sao? Thật sao chị? Lăng Ngạo Quân dại ra hỏi liên tục.
- Ừ. Haha. Cô cười nói.
- Ngươi. . . ngươi rốt cuộc là thân phận gì? Tạ Huệ Mẫn nghi hoặc không thôi.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Sao hỏi mãi thế. Cô cũng không thèm nhìn lên mà chỉ lo cho Lăng Nhật Duy.
Vũ Vinh giơ tay ngăn Tạ Huệ Mẫn định nói gì đó rồi quay sang nhìn cô mở miệng nói: - Phu nhân của Lý Triển Phong, ta muốn quyết đấu lại lần nữa.
- Người sẽ đấu với ngươi là ta, không phải là nàng ấy, ta mong ngươi nhớ món nợ của phụ thân ta. Lý Triển Phong nãy giờ để cô làm nhân vật chính bây giờ mới xen và nói, chỉ giọng nói thôi đã toả ra sát khí ngút trời làm tay của Vũ Vinh không kiềm được mà run run.
Thế là trận chiến hỗn tạp nổ ra, Lý Triển Phong đấu với Vũ Vinh và người của Hiên Phong Các đấu với người của Thiên Tự nhất, chỉ có Tĩnh Ngọc, Doãn Chính, Hiên Triết, Ngọc Đàm ở lại bảo vệ cho cô theo lệnh của hắn. Ngay cả Mạc Tử Từ và Thanh Thiên Tuấn cũng vào trợ giúp tuy rằng trong lòng còn kinh ngạc rất nhiều về cô.
Vũ Hạo Tuyết nhìn cục diện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất mà lòng đau như cắt, rút cây quạt ngay hông ra đi từ từ đến chỗ Tạ Huệ Mẫn lên tiếng hỏi: - Thật sự giết mẫu thân của ta sao? Nhận nuôi ta vì cảm thấy ta vô tội hay cảm thấy ta không uy hiếp được tương lai của người nữa nên cho ta con đường sống.
- . . . Không sai, ta là như vậy đó. Tạ Huệ Mẫn nói.
- Vậy thì ngươi chết đi, ta tuy cảm kích ngươi cho ta được sống nhưng ta hận ngươi vì đã giết mẫu thân của ta, còn cho ta tình cảm giả tạo mà ngươi tạo ra, ta hận ngươi. Vũ Hạo Tuyết giơ cao cây quạt lên, cả người toả ra sát khí dữ dội.
Cô nhìn cục diện như vậy cũng không định xen vào, người nên trả thù phải là Tuyết ca, cô chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Đột nhiên giọng nói thu hút mọi người dừng tay: - Nhìn kìa, đó là cái gì vậy? Mọi người dừng tay lại rồi nhìn theo cánh tay đang chỉ đó.
Nhìn vào không trung thì thấy có hố đen hiện ra, cô gái mặc bộ đồ đen bó sát người với đôi bốt cao và cái mũ kết đen đội trên đầu cùng với cái khăn che mặt nối liền với cái áo đen của cô gái đó, cả người chỉ lộ ra đôi mắt tím đang nhìn từ trên cao xuống.
Lăng Sảnh Nhi thì kinh ngạc nói không ra lời nào. Sao nó lại có thể đến đây???