Năm nay đối với vợ chồng Từ Sơn Tùng là một năm đặc biệt.
Năm nay là kỷ niệm mười năm hai người kết hôn!
Từ Sơn Tùng cố ý mang con trai và con gái đi chọn quà cho vợ.
Trước đây, mỗi năm đều tặng quà cho vợ, nhưng năm nay thật khó xử.
Hai người cũng không thiếu tiền, quà tặng không thể quá nặng vật chất, cho nên tặng cái gì mới tốt?
Từ Sơn Tùng đang rối rắm thì Tiếu Tiếu đã nhanh chóng mở miệng.
“Không biết tặng thì ba đem con tặng mẹ đi!”
Phốc ~ Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.
Từ Sơn Tùng bật cười, xoa đầu con gái, “Con vốn dĩ là con gái của mẹ, còn cần tặng sao?”
Tiếu Tiếu nhảy chân sáo, nghịch ngợm nói: “Ba ba hồ biến con thành quà tặng, liền có thể tặng cho mẹ!”
“Con đúng thật là…..” Đã bảy tuổi, đã là học sinh tiểu học rồi còn nghịch ngợm.
Bất quá, những lời của con gái giúp Từ Sơn Tùng lóe lên một ý tưởng.
Ngày kỷ niệm kết hôn, Từ Sơn Tùng chuẩn bị một thùng giấy lớn, không đóng kín lại nhưng người bên ngoài lại không biết bên trong có gì.
Chờ cơm nước xong, nhờ người đem thùng giấy lên nhà.
Trước đó Tiếu Tiếu bỗng nhiên nói muốn đi vệ sinh, Kiều Hoa vốn dĩ muốn kêu con gái ở lại cùng cô nhìn quà, nhưng mà con nhóc trốn quá nhanh, cô kêu không kịp.
Thôi, kệ tiểu nghịch ngợm đó đi.
Kiều Hoa vui vẻ cong môi, chờ Từ Sơn Tùng tặng quà cho mình.
Ngay sau đó Từ Sơn Tùng cũng ra ngoài, nói là muốn nhìn quà, sau đó liền thấy anh đẩy thùng quà vào.
Là một thùng giấy lớn, Kiều Hoa sửng sốt. Lớn như vậy? Thoạt nhìn rất đặc biệt, là đồ lớn lắm sao?
Kỷ niệm kết hôn tặng cô quà lớn gì vậy?
‘Có cần không?” Cô gấp không chờ nổi muốn mở quà!
Từ Sơn Tùng và Kiều Minh dở khóc dở cười ngăn lại.
“Mẹ ơi, mẹ đừng dùng dao, mẹ chỉ cần xé băng keo ra là được.” Dứt lời chỉ cậu nhóc chỉ vào đoạn băng keo.
“Đúng vậy, em mở ra đi.” Từ Sơn Tùng xấu hổ.
Kiều Hoa tò mò liếc nhìn hai ba con, chậm rãi mở băng keo, sau đó mở thùng giấy ra.
Kiều Hoa không chú ý một chút, cô nhóc Tiếu Tiếu mặc váy công chúa đột nhiên bật lên:
“Ta da ~ Chúc ba mẹ mỗi ngày đều hạnh phúc! Con là quà mà ba tặng cho mẹ! Tiếu Tiếu là quà tặng đẹp nhất thế gian!”
Từ Sơn Tùng xấu hổ che mặt.
Lời thoại này anh không hề viết…..
Kiều Hoa cười đến gập người, lấy hoa dính trên đầu Tiếu Tiếu xuống.
“Ba ba con làm cái gì vậy? Ngày kỷ niệm kết hôn, đi, con cái đứa nhỏ này, mấy từ đơn giản cũng không nhớ.”
Bế con gái ra khỏi thùng, Tiếu Tiếu kích động nắm lấy tay mẹ, hỏi: “Mẹ có thích quà tặng này không?”
“Cái gì a? Con hả?” Kiều Hoa buồn cười niết niết mặt con gái.
Tiếu Tiếu gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy! Con á!”
Kiều Hoa hôn lên mặt con gái, “Thích, thích món quà nghịch ngợm này.” Được mẹ tán đồng, Tiếu Tiếu vui vẻ, che miệng cười trộm: “Đương nhiên rồi ~ Con lừa mẹ đó, đây mới là quà ba ba tặng mẹ nhân ngày kỷ niệm!”
Cô bé đem chiếc nhẫn kim cương giấu trong tay giơ cao lên. Viên kim cương dưới ánh đèn pháo lệ xa hoa.
Từ Sơn Tùng nói thầm: Còn tốt, không đem nhẫn ném đi, rốt cuộc con gái anh cũng đáng tin được một lần.
“Nhẫn? Kim cương?” Kiều Hoa nhận lấy, phụt cười, trong lòng thầm nghĩ: Đủ giàu.
Nhưng trên mặt cũng không bày ra biểu tình ngọt ngào gì nhiều.
“Năm trước là vòng cổ, năm nay là nhẫn, sang năm anh tính tặng em vòng tay a?” Kiều Hoa chế nhạo, lấy khuỷu tay chọc chọc Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng nắm lấy tay cô, xoa xoa, “ n, cũng không phải không thể.”
Kiều Hoa bật cười, đem nhẫn đưa qua, “Giúp em đeo đi.”
Từ Sơn Tùng còn rất có nghi thức, quỳ một chân xuống, mới đeo nhẫn cho vợ.
Đang muốn đứng dậy, bị Kiều Hoa ấn xuống, cười nói: “Được, em cũng chuẩn bị quà cho anh!”
Từ Sơn Tùng mong chờ nhìn vợ.
Kiều Hoa nói: “Anh duỗi tay đi.”
Từ Sơn Tùng duỗi tay ra trước mặt cô.
Kiều Hoa vỗ tay anh, “Tay bên kia.”
Vì thế Từ Sơn Tùng ngoan ngoãn đỗi tay.
Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh được đeo lên tay anh.
“ Ân…..Tuy rằng của anh là kim cương, nhưng chúng ta cũng vợ chồng tương thông đi.”
Kết hôn mười năm, hai người cái gì cũng tặng qua, nhưng chưa từng đưa nhẫn, bởi vì mấy năm đó không lưu hành chuyện tặng nhẫn.
Gần đây nổi lên, vì thế hai người đều có tâm tư này.
“Vợ chồng tương thông là cái gì ạ?” Tiếu Tiếu hỏi
Kiều Minh giải thích: “Nó có nghĩa là ba mẹ đều nghĩ cũng một chuyện đó.”
“Bời vì ba mẹ đều mua nhẫn đúng không anh?”
“Đúng vậy.”
Tiếu Tiếu vui vẻ nhảy dựng lên, “Quaoooo! Ba ba và mẹ thật là hiểu nhau.”
Kiều Hoa cười một chút, vuốt v e chiếc nhẫn, đùa nói: “Nhẫn kim cương so với bạc mắc hơn, anh có cảm thấy em yêu anh ít hơn không?”
Câu trả lời của Từ Sơn Tùng có thể nói là câu trả lời tiêu chuẩn.
Anh ôm lấy Kiều Hoa, dùng ngữ khí ôn nhu thâm tình, từng câu từng chữ nói: “Như vậy khá tốt, anh hy vọng, anh vĩnh viễn có thể yêu em nhiều hơn, thương em nhiều hơn.”
Từ Sơn Tùng không thường nói mấy lời âu yếm, vừa nói, tâm cô cũng mềm những.
Rốt cuộc, Kiều Hoa cũng không quản mấy hàng xóm xung quanh đang nhìn, vui vẻ ôm chầm lấy anh, hôn lên sườn mặt của anh.
Được chứng kiến một màn ôn nhu, mặn nồng như vậy, cô nhóc tỏ vẻ, “Em về sau cũng muốn tìm con đực giống ba ba, giống như cách ba ba thích mẹ!”
Phụt ~
Kiều Hoa ngẩng đầu từ trong lòng Từ Sơn Tùng, điểm điểm mũi con gái, “Uốn lưỡi nói lại, con phải nói muốn tìm chồng giống ba ba.”
“ Ân! Con muốn tìm chồng giống ba ba, so với ba ba còn tốt hơn!”
Kiều Hoa lắc đầu, “Ai nha, ba con là cực phẩm rồi a, hiếm lắm mới tìm được một người!”
Tiếu Tiếu chu miệng lên, nắm kiên định, “Con! Nhất định phải tìm được —”
=============== Toàn văn===================