Hết tháng năm, Ong Nhỏ cũng ra mắt được một tháng, lợi nhuận của Tử Tinh Đình tháng này lên tới 3 vạn. Con số này thật sự quá khoa trương, khoa trương đến nối Kiều Hoa phải kiểm tra lại giấy tờ để chắc chắn rằng mình không làm sai.
Bất quá đi kèm với lợi nhuận cao là cường độ công việc rất lớn, Kiều Hoa mỗi ngày về đến nhà chỉ còn sức để đi ngủ. Có rất nhiều lần cô ở phòng khách ngâm chân rồi ngủ quên trên ghế.
Từ Sơn Tùng đem cô ôm vào phòng, lúc Kiều Hoa bừng tỉnh thì phát hiện thì ra anh đang xoa bóp chân cho cô.
An tâm tiếp tục ôm Từ Sơn Tùng đi ngủ. Có sự săn sóc của chồng, Kiều Hoa thật sự rất thoải mái a.
Mệt mỏi qua đi, đến khi tính tiền tiết kiệm, tinh thần của Kiều Hoa lập tức được thỏa mãn.
Bọn họ tiết kiếm được mười tám vạn đó!
Ở thập niên 80, hàng hóa giá trị thấp, quần áo cũng thấp, hai vợ chồng nhờ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cư nhiên trong mấy năm ngắn ngủi có thể để dành được mười tám vạn!
Không thể không nói, thập niên 80 là thập niên hoàng kim, chỉ cần có nỗ lực nhất định sẽ được hồi báo!
Cao hứng cực kỳ, không đợi đến cuối tháng, Kiều Hoa đã phát tiền thưởng cho nhân viên, rồi tới cuối tháng cô lại phát thêm lần nữa, mỗi người tổng cộng được thưởng 40 đồng. Số này chỉ là số nhỏ so với tiền lời, nhưng đối với mỗi nhân viên làm công mà nói, một tháng kiếm được 90 đồng, không thể nghi ngờ, đây là một con số lớn!
Phát tiền thưởng xong, kết thúc công việc, hai vợ chồng liền mang con đến tiệm cơm để ăn. Hiện tại tiệm cơm Quốc Doanh đã bắt đầu xuống dốc, hai vợ chồng cũng không còn thích đi ăn nó nữa.
Hiện tại, Kiều Hoa rất thích đi ăn những nhà hàng mới mở, các nhà hàng xa hoa hay là những quán bình dân mới mở đều là những lựa chọn ưu tiên của Kiều Hoa. Những quán như thế ăn rất ngon, cô muốn dẫn Kiều Minh đi ăn thử hết những quán này!
Có đôi khi một bữa cơm tốn hết bốn, năm chục đồng, trừ bỏ xưởng trưởng nhà ai có tiền để cho vợ mình tiêu như vậy a!
Không đúng, tốc độ hai vợ chồng nhà này kiếm được không ai thua ai, cho dù không có Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa cũng có thể dẫn theo con sống xa hoa như vậy.
“Vốn dĩ nói chủ nhận cùng anh đi xem xe máy, nhưng bây giờ đã qua mấy cái chủ nhật rồi. Aizzz, gần đây bận quá, thứ hai tuần sau mua.”
Thời điểm ăn cơm, Kiều Hoa mới nhớ tới đầu tháng đã đồng ý với Từ Sơn Tùng đi mua xe máy với anh, nhưng tháng này lại ra mắt Ong Nhỏ, cho nên chuyện này vẫn trì hoảng tới bây giờ.
Trên đường đi, Kiều Hoa nói Từ Sơn Tùng tự mình đi mua, cùng lắm thì dần theo Minh Minh, hai ba con thích gì thì mua chiếc đó, hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều về giá cả, cái nào cảm thấy tốt, cảm thấy phù hợp thì mua.
Ai ngờ Từ Sơn Tùng lại không chịu, anh nhất định phải chờ lúc cô rảnh, một nhà bốn người cùng nhau đi chọn, như vậy mới có cảm giác. Kiều Hoa bị chọc cười một hồi, “Còn dẫn theo Tiếu Tiếu sao? Con nhóc đó nhìn được cái gì a!”
Từ Sơn Tùng lại không cho là đúng, anh hết lòng khen con gái trước mặt vợ, “Tiếu Tiếu nhà chúng ta tuy rằng nhỏ, nhưng con bé được di truyền con mắt thẩm mỹ từ mẹ nó mà, đúng không?”
Này xác thực không phải là nói một cách tùy tiện đâu, Kiều Hoa thường xuyên sẽ lấy một ít tranh, hoặc là quần áo để trước mặt Tiếu Tiếu, để cô nhóc chọn ra một cái đẹp nhất hoặc là thích nhất.
Tiếu Tiếu nghe không hiểu mẹ nói, nhưng hai món đồ ở trước mắt, cô nhóc đương nhiên chỉ muốn một cái, mỗi lần chọn đều chọn cái đẹp hơn.
Còn Từ Sơn Tùng thì “con gái trong mắt hóa Tây Thi”, theo cảm nhận của Từ Sơn Tùng thì con gái bé bỏng nhà mình hoàn toàn thừa hưởng năng khiếu mỹ thuật của Kiều Hoa, cho nên lúc đi chọn xe máy phải dẫn Tiếu Tiếu theo để con bé chọn!
Kiều Hoa vẫn buồn cười.
Cho dù con gái chọn xe đẹp hơn nhưng không tốt thì cũng là phí. Đúng là trong nhà có người ba cuồng con gái quả nhiên là đáng sợ.
Từ Sơn Tùng cười, nói với cô, “Không vội, khi nào cũng có thể.”
“Chồng thật là biết săn sóc a, em yêu anh, moah moahhh ~” Kiều Hoa múc một muỗng canh, còn không quên hôn gió với Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng bật cười, trêu cô, “Đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi còn như vậy.”
“Em cho dù có ba đứa con cũng thể hiện tình yêu nồng cháy của em với anh thôi.” Kiều Hoa bĩu môi, không cảm thấy gì nói.
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng thêm lần nữa, ngước mắt nhìn về phía con trai, “Minh Minh, xem mẹ con giống con nít không?”
“ Ân, mẹ trẻ!” Cậu nhóc Minh Minh không chút do dự nói, nói xong rồi lại tiếp tục dùng bữa, miệng nhỏ một chút cũng không ngừng nhai.
Bữa ăn hải sản này siêu ngon! Lần sau ba ba với mẹ có đi tiếp khách, nhóc sẽ đề cử với ba mẹ đi ăn quán này!
Dứt lời, cô nhóc Tiếu Tiếu ở trong mẹ cũng nói theo, “Trẻ! Mẹ! Trẻ!”
“Cái con nhóc này, biết gì mà nói trẻ!” Kiều Hoa cười.
Nhưng cô nhóc Tiếu Tiếu vẫn rất vui, ê ê a a hi hi ha ha “Trẻ! Trẻ! Mẹ trẻ ~”
“Ha ha ha ha ~”