Bên này tài xế lái xe đưa người vào tiểu khu. Tiểu khu Thịnh Nhạc không phải là tiểu khu cao cấp, cũng không có bảo an, cho nên xe một đường cứ như vậy mà đi vào, đi tới dưới lốc nhà của Lưu Thế Nhân.
Ngừng xe, còn luyến tiếc nói với Từ Sơn Tùng, đầy thấm thía mà nói, “Hiện tại chị cậu phải làm sao bây giờ? Một thân nữ nhân mang theo đứa con cũng không dễ dàng a. Nếu anh rể cậu chịu hồi tâm chuyển ý thì tôi nghĩ hai bọn họ nên phục hôn đi.”
Từ Sơn Tùng tùy ý gật đầu, tự mình kéo Tần Tiểu Mạn xuống xe.
Anh cố ý không nhẫn cô ta. Chân Tần Tiểu Mạn dẫm vào khoảng không cho nên bước hụt mà ngã xuống.
Tuy rằng theo bản năng Tần Tiểu Mạn vẫn ngẩng đầu lên nhưng trên cằm vẫn đập trúng mặt đất thô ráp, má bị trầy tạo thành vết máu.
“ Ân…..Ngô!” Đau, đau cô ta rồi!
Sau khi đuổi người tài xế đi, Tần Tiểu Mạn còn đừng ở dưới tìm bóng dáng của Lưu Thế Nhân.
Như thế nào lại không thấy người, chẳng lẽ ông ta không nhận được tin tức của anh gửi đến?
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, hiện tại là chín giờ rưỡi, dưới tiểu khu có rất ít người qua lại, cho nên có thể bọn họ sẽ phát hiện hành vi bắt người của anh.
Hiện tại, Tần Tiểu Mạn bị giấu dưới bồn hoa, chờ Lưu Thế Nhân tới. Chờ khi tài xế lái xe đi rồi, Lưu Thế Nhân mới chú ý tới hai người bị khuất sau xe.
Nháy mắt khi thấy Tần Tiểu Mạn, ông ta liền hiện ra vẻ hoang mang vô cùng!
Phảng phất như không phải là nhìn thấy kẻ thù mà là tìm ra “bảo tàng” gì đó, vô cùng khiếp sợ mà chạy tới.
“Con đi3m thúi!” Từ Sơn Tùng còn chưa kịp phản ứng lại, Tần Tiểu Mạn đã bị ăn một cái tát vào sườn mặt.
“Bang” một tiếng giòn vang thanh thúy vang lên. Cái tát này trực tiếp làm cho Tần Tiểu Mạn phát ngốc, hai ba giây sau, má cô ta hiện lên vệt đỏ rất đáng sợ.
Phía sau truyền đến thanh âm của một người phụ nữ.
Ba người không chú ý tới bởi vì ánh mắt đều tập trung trên người Tần Tiểu Mạn đang cuộn người.
Lưu Thế Nhân tức giận không hề nhẹ, tát Tần Tiểu Mạn một cái còn chưa đã giận kéo tóc cô ta tát thêm một cái nữa, hai bên đối xứng, sau đó chửi ầm lên: “Tiện nhân! Con mẹ mày, mày dám chạy a! Ai cho mà chạy a!”
Tần Tiểu Mạn bị đánh đến ngốc, nhưng theo bản năng cô ta vẫn gân cổ lên mắt nam nhân ở đối diện, “Lưu Thế Nhân! Con mẹ mày, mày dám đánh bà?”
“Phi!” Một ngụm nước miếng phun lên mặt cô ta, lại tát thêm một cái, “Ông đây chẳng những dám đánh mày mà còn dám đá. Con mẹ mày, còn dám trả treo?”
“A ~” Đau đến mức Tần Tiểu Mạn phải lăn lộn tại chỗ, “Cút! Cút đi! Lưu Thế Nhân ông không phải là con người! Ông đánh nữ nhân, ông không phải là con người! Ông mau cút đi! Cút đi a!”
Lại một chân dẫm lên, Tần Tiểu Mạn cảm thấy bụng nhỏ mình đau đớn.
Giây tiếp theo, Lưu Thế Nhân mới hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng Từ Sơn Tùng là Kim Ngọc Trân.
“Bà…Bà xã…..”
“Tần Tiểu Mạn?” Kim Ngọc Trân còn chưa biết rõ chuyện, ánh mắt bà ta dừng trên nữ nhân bị trói và chồng mình, đại não phát ngốc.
“Lưu Thế Nhân, ông làm cái gì vậy?”
Hiện tại bà ta còn chưa biết chuyện Tần Tiểu Mạn cũng là tình nhân của chồng mình.
Lưu Thế Nhân nhìn thấy vợ mình, đại não cũng trống rỗng trong chớp mắt, ông ta không biết vì sao vợ ông ta lại về vào giờ này.
Nhưng thực mau, Lưu Thế Nhân đã phản ứng lại, che Tần Tiểu Mạn lại, “Không có việc gì, đây là ân oán cá nhân. Ngọc Trân, em đi lên trước đi, lát nữa anh lên.”
Nói xong liền đem người đi.
Kim Ngọc Trân tiến lên, ngăn cản bước chân của Lưu Thế Nhân, “ n oán cá nhân? Tại sao tôi không biết hai người có ân oán gì? n oán phải lớn thế nào mới đem người trói tay trói chân như thế?”
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Kim Ngọc Trân nổi giận, chỉ vào mặt của ông ta, “Lưu Thế Nhân! Chính ông làm ra mấy chuyện dơ bẩn hiện tại lại trả thù Tiểu Mạn? Ông còn là con người không?”
Tâm tình thật vất vả mới hòa hoãn lại, hiện tại nổi lên, Kim Ngọc Trân càng nghĩ càng giận, vung tay lên đánh Lưu Thế Nhân, “Đồ chó! Ông dám lấy tiền tôi đi bắt người đã tình báo cho tôi a? Ông ngon a! Về sau tiền nhà tôi một đồng ông cũng hồng mà dùng!”
Nhà họ Kim sự nghiệp lớn, ở Vân Thị coi như là có danh tiếng cùng địa vị.
Ông bà xưa đã nói, lớn nhất là danh dự gia tộc, cho nên việc xấu trong nhà tốt nhất không để cho người ngoài biết.
Còn nữa, Lưu Thế Nhân chỉ phạm vào tội mà “nam nhân khắp thiên hạ ai cũng phạm”, cho nên muốn xử tội thì người nhà họ Kim chỉ đánh mắng một trận, cắt tiền của ông ta, xem như đó là trừng phạt.