Lúc này Kiều Hoa không còn tâm tình đi mua đồ ăn nữa, cô đi ra khỏi bách hóa nhưng cũng không về nhà, dẫn theo hai đứa nhỏ đi đến xưởng, cô lập tức vào văn phòng của bộ phận thiết kế.
Trong văng phòng bây giờ chỉ có hai vị người đang vẽ, cả hai đều là thông qua lần phỏng vấn đợt trước vào làm. Kiều Hoa quy định mỗi người một tháng phải nộp bốn bản thiết kế, cho nên lúc này bọn họ đang đẩy nhanh tốc độ để có thể ở lại làm việc lâu hơn.
Xưởng An Tiếu phúc lợi cao, chủ thân thiện, không giống như những nhà xưởng khác. Cho nên bọn họ rất thoải mái khi làm việc ở đây cũng vì thể má bọn họ cố gắng để được ở lại.
Hai người nhìn thấy Kiều Hoa, đứng dậy chào hỏi, “Chủ nhiệm.”
Kiều Hoa cười gật gật đầu, cô đẩy xe nôi đến chỗ cửa sổ, sau đó đi đến bàn làm việc của mình tìm đồ vật.
Kiều Minh đi đến văn phòng cách vách gõ cửa, Từ Sơn Tùng đáp lại, ‘Vào đi.”
Cậu nhóc lén lút, người nhỏ như con chuột nhắt tiến vào. Từ Sơn Tùng đang bận việc đầu cũng chưa kịp ngẩn lên, đã thấy cái bóng chui vào lòng anh.
Từ Sơn Tùng hoảng sợ, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Tần Tiểu Mạn, nhìn kỹ lại thì ra con trai cưng nhà mình.
Bất đắc dĩ bật cười, trong khoảng thời gian này bị nữ nhân kia tra tấn mà anh đã nảy sinh loại phản xạ có điều kiện luôn rồi. Xoa đầu con trai, “Sao hôm nay lại tới thăm ba, con mới đi học về sao? Còn chưa cất cặp sao, không về nhà trước à?”
Kiều Minh ôm Từ Sơn Tùng vui vẻ cọ cọ trong anh, hi hi ha ha, lảnh lót nói: “Ba ba, con được chọn vào đội tuyển đi thi hát ở thành phố đó! Mẹ dẫn con tới bách hoa mua giày trắng, sau đó mẹ dẫn con với em gái con tới đây, tới thăm ba ba đó.”
Từ Sơn Tùng kinh ngạc nhướng mày, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của con trai, “Em gái cũng tới sao? Em gái đâu rồi?”
Kiều Minh chỉ vào văn phòng ở cách vách, ‘Em gái với mẹ ở bên kia, em gái ngủ rồi ạ, Tiếu Tiếu ngủ ở trong xe nôi.”
“Em gái ngủ rồi?” Từ Sơn Tùng còn muốn hôn con gái, “Đi, chúng ta đi qua đó xem mẹ đang làm gì?”
Bên bộ phận thiết kế bên này, Kiều Hoa gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hai người thiết kế mới đứng bên cạnh thấp thỏm cùng cô tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi.
“Bản thiết kế đâu, bản thiết kế mới này sao lại thiếu một tờ?” “Thiếu một tờ? Sao lại thiếu một tờ? Chủ nhiệm, có phải cô để quên chỗ nào rồi không?”
Kiều Hoa cũng không biết, “Tôi để ở trên bàn a, không có cầm đi đâu. Dạo gần đây tôi vẽ ở nhà, cũng không qua xưởng, như thế nào lại không thấy nó nữa rồi?”
“Có phải bị gió thổi bay xuống đất không? Tìm thử xem!”
Gần đây hay bị bệnh cảm vặt, cho nên trong văn phòng mở cửa thông gió cho nó thoáng. Có phải bởi vì vậy mà gió lùa vào làm bay bản thiết kế rơi xuống đất rồi không?
Nhưng nếu vậy thì bản thiết kế chỉ có thể nằm trong văn phòng, chứ có thể đi đâu được? Mà cho dù có thổi bay ra ngoài thì công nhân thấy được sẽ nhặt lại bỏ vào phòng, cũng chẳng có ai lại trộm giấu mang đi!
“Không có, đã tìm kỹ rồi, không có thấy!”
Kiều Hoa tìm một vòng cũng không có tìm được, hơn nữa còn rất kỳ hoặc, chỉ bị mất một tờ! Mà thiết kế trên tờ đó lại y hệt chiếc váy của bách hóa hôm nay!
Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được! Đương nhiên cũng có, nhưng phát sinh trong hoàn cảnh này thì không phải quá mờ ám rồi sao?
Nhất định là có quỷ!
Đang muốn sang cách vách tìm Từ Sơn Tùng, nào ngờ anh đã ôm con trai qua đây trước.
Nhìn thấy Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng cười hớn hở: “Sao hôm nay không dẫn con về nhà mà dẫn hai đứa nhỏ qua đây? Tiếu Tiếu đâu rồi?”
Kiều Hoa không rảnh trả lời anh, dồn dập đi lên: “Sơn Tùng, thiết kế trong văn phòng của em không có tìm thấy, anh biết nó ở chỗ nào không?”
“Không thấy? Kia, tìm kỹ chưa? Có khả năng là rớt ở đâu đó thôi.”
“Không phải!” Kiều Hoa hít sâu một hơi, cạn lời mà nói: “Em thấy nó được trưng bày ở khu vực quần áo ở bách hóa!”
“Khu vực bán quần áo?” Từ Sơn Tùng sửng sốt một giây, buông Kiều Minh xuống, nghiêm túc nói: ‘Sao lại có chuyện này?”
“Em dẫn Minh Minh đến bách hóa mua giày, tới chỗ thì thấy có chiếc váy quen mắt, cầm lên thì phát hiện đây là chiếc váy giống hệt chiếc váy trên bản thiết kế của em! Bản thiết kế đó em đã hoàn thành rồi, mỗi chi tiết đều được tỉ mỉ vẽ lại. Hiện tại nó đã được sản xuất rồi bán tại bách hóa! Em đúng là hết chỗ nói.”
“Bách hóa sao….Là lấy đồ từ xưởng Hồng Diệp đi? Bọn họ sao có thiết kế của chúng ta?” Xưởng Hồng Diệp và xưởng An Tiếu cũng coi như là đối thủ cạnh tranh, hai nhà chưa từng qua lại, sao bên đó lại có bản thiết kế của vợ anh?