Khảy khảy lọn tóc, Tần Tiểu Mạn như mèo mà đi đến chỗ Từ Sơn Tùng, thân thể nhẹ nhàng nghiêng dựa vào bàn làm việc.
Từ Sơn Tùng chỉ chỉ ghế đối diện,”Bên kia có ghế dựa, mời thư ký Tần qua đó ngồi.”
Tần Tiểu Mạn cười như không cười, rũ mắt chăm chú nhìn Từ Sơn Tùng, “Ghế dựa ngồi không thoải mái, tôi muốn đứng ở đây.”
Từ Sơn Tùng chỉ cô ta chỗ khác, “Cô qua đó mà đứng, cô đừng chỗ này có chút chật.”
Da mặt Tần Tiểu Mạn vẫn rất dày, “Không có sao đâu, tôi gầy, đứng đây không thấy chật.”
Từ Sơn Tùng: “..................”
“Thư ký Tần, cô đứng gần như vậy là có bí mật gì muốn nói với tôi sao? Thỉnh cô tự trọng.” Từ Sơn Tùng đã cố gắng khắc chế tính tình của mình, anh không biết khi nào mình sẽ xúc động đem người này quăng ra cửa!
Thấy sắc mặt Từ Sơn Tùng chuyển qua đen như than, bộ dạng thật muốn phát hỏa.
Ánh mắt Tần Tiểu Mạn chợt lóe lên, cô ta có chút không dám tiếp tục vượt qua giới hạn cuối cùng, vứt một ánh mắt kiều mị cho Từ Sơn Tùng: ‘Tôi trộm nói cho anh.” Từ Sơn Tùng: “............”
Chìa khóa trong tay cô ta không ngừng chuyển động, vừa nhìn đã đau đầu.
Sau đó, chiếc chìa khóa không cẩn thận rơi xuống, cô ta xoay người nhặt lấy. Động tác của Tần Tiểu Mạn cố ý thả chậm, làm cho một đoàn no nê ở trong áo cô ta bại lộ trước mặt anh.
Rãnh rất au, Từ Sơn Tùng vừa nhìn đã buồn nôn.
Sao trên đời này lại có một nữ nhân không có liêm sỉ như vậy? Anh nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ. Chỉ có thể thầm nói, trong một cánh rừng, loại cay nào mà chẳng có. Chẳng lẽ ba mẹ của Tần Tiểu Mạn không dạy cô ta cái gì là tự trọng thế nào là tự ái sao?
Cô ta khom lưng rất chậm, thời điểm đi lên càng vội, cô ta như có như không hướng mắt nhìn Từ Sơn Tùng một chút.
Giữa hai mày Từ Sơn Tùng nhíu chặt lại, không dấu vết lùi cơ thể ra phía sau. Môi cô ta đỏ lên, hai tay chống lên mặt bàn, cong người lại, hạ eo xuống.
“Xưởng trưởng Từ, tôi nói cho anh một bí mật, chính là…..”
Từ Sơn Tùng có chút cạn lời, cọ cọ mũi chân đứng thẳng dậy, lui về sau hai bước, “Bí thư Tần, cô có ý gì? Mời cô đi ra ngoài! Hay cô muốn tôi gọi bảo vệ?”
Từ Sơn Tùng không chỉ nói mà anh còn cầm điện thoại lên như thể làm thật, nhưng trên thực tế phòng bảo vệ không có điện thoại bàn, anh chỉ hù dọa vậy thôi.
Tần Tiểu Mạn bị dọa thật, lần đầu tiên cô ta thấy có đồng chí nam không ăn bộ dạng này của cô ta.
Sắc mặt cô ta chợt lóe lên, lập tức quay lại bộ dạng đứng đắn của mình, “Khụ khụ khụ ~ Chỉ đùa một chút thôi, xưởng trưởng Từ đừng căng như thế. Chỉ là tôi tò mò một chút, ngài trẻ tuổi như vậy, có thể chịu được….ha hả, xem ra định lực của ngài rất tốt…..Vợ ngài ở nhà thật có phúc….”
Từ Sơn Tùng không chút động, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, “Có phúc hay không không cần cô nói, mời cô đi cho!”
Không xé rách mặt thì bọn họ cứ được đà lấn tới, không bằng xé rách thì hơn.
Tần Tiểu Mạn một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nói chuyện chính sự, “Là thế này, chuyện Lưu tổng lấy hoa hồng có chút không hợp lý nhưng đằng sau đó cũng có chút ẩn tình.”
“Tôi cũng không có nhu cầu biết chuyện đằng sau, nếu bên hai người không có tâm tư muốn hợp tác thì chuyện liền dừng ở đây. Mời cô ra ngoài.”
Dứt lời, mở cửa văn phòng, ra lệnh tiễn khách.
Tần Tiểu Mạn thấy mục đích còn chưa thành, nơi nào có thể đi, nhanh chóng chạy qua, hấp tấp nói: “Không phải a, thật sự có ẩn tình! Chính là Lưu tổng ở bên ngoài có nuôi tình nhân! Đã nuôi được năm năm, tình nhân đó sinh được cho Lưu tổng một đứa con trai, nhưng vợ của ông ta không biết. Chỉ là nhân tình ông ta không biết được ngoài cô ta, ông ta còn nuôi thêm người khác.”
Nói đến đây, Tần Tiểu Mạn dừng hai giây, tiện đà quan sát sắc mặt Từ Sơn Tùng.
Không có chút khác thương nhưng giữa lông mày lại nhíu chặt, tựa hồ như cảnh cáo cô ta nói nhanh rồi rời đi, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.
‘Sau đó tiểu tam phát hiện ra tiểu tứ, muốn Lưu tổng chia tay với tiểu tứ, bằng không sẽ đem chuyện bọn họ đến trước mặt vợ Lưu tổng. Lưu tổng không muốn vợ mình biết chuyện mình bao nuôi tình nhân bên ngoài, càng không muốn bị tiểu tam uy hiếp, cho nên dưới cơn tức giận đã tát cô ta một cái. Tiểu tam đó tức giận lên liền đem chuyện này nói cho vợ Lưu tổng.”
Thật ra Tần Tiểu Mạn đã che giấu một chút trong chuyện này, trên thực tế người tiểu tam mới thật là tiểu tứ, mà tiểu tứ trong câu chuyện của cô ta lại là tiểu ngũ. Chẳng qua loại chuyện này không tốt đẹp để kể cho nên Tần Tiểu Mạn mới cải biên lại một chút rồi nói cho Từ Sơn Tùng.
“Lưu tổng vất vả lắm mới đem người dỗ được, tiểu tam lại tiếp tục tạo sóng gió, nói không muốn ở với ông ấy nữa, yêu cầu ông ấy đưa cô ta một vạn rưỡi để cô ta cao chạy xa bay, con thì cô ta hay Lưu tổng nuôi đều được. Tóm lại là, Lưu tổng muốn nuôi con cũng được, chỉ cần đưa cô ta tiền, còn nếu không đưa thì Lưu tổng ngoài chuyện không có được con, cô ta sẽ đem chuyện mấy tính nhân kia đang chuẩn bị đẻ cho vợ Lưu tổng nghe.”