Từ Sơn Tùng không đáp lại, an tĩnh ngồi trong xe ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Từ Sơn Tùng ngồi trên xe ngắm cảnh đêm Lê An, mặc dù vẫn là cảnh phòng ốc như cũ, nhưng trong mắt anh lại có một loại mỹ lệ khác.
Tốc độ ô tô nhanh hơn xe đạp nhiều, anh bỗng chốc nhớ đến năm ngoái dẫn Minh Minh đi leo núi Thái Sơn, cậu nhóc ở trên xe buýt cực kỳ hưng phấn.
Đúng rồi, hôm nào rảnh dẫn vợ đi xem xe mấy, ô tô bọn họ không mua nổi chẳng lẽ xe máy cũng không mua nổi sao? Mua một chiếc sau này đi lại giữa các tỉnh cũng tiện hơn.
Hơn nữa mấy bé trai đều thích động cơ, nếu trở Minh Minh đi học bằng xe máy cũng coi như có mặt mũi a.
Xe chậm rãi đi vào khu dân cư, bên này nhiều nhà, nếu xe đi vào không cẩn thận có thể quét trung tường.
“Nghe nói trước khi hai anh mở xưởng thì dựa vào bán quần áo để làm giàu, gọi là cửa hàng….Tử Tinh Đình đúng không?”
“ n.” Liếc mắt nhìn cô ta một cái, Từ Sơn Tùng lại nhìn ra ngoài xe, xem cảnh đến mê mệt.
Tần Tiểu Mạn một bên lái xe, một bên nói chuyện: “Nói thật, tôi thấy anh rất lợi hại, tôi đã đọc báo Lê An, xưởng trưởng Từ nổi danh đến mức trong xưởng chúng tôi không ai là không biết đến anh.”
“ n.” Từ Sơn Tùng vẫn lãnh đạm đáp lại như cũ.
Tần Tiểu Mạn bị lơ cũng không tức giận, cô ta không đổi sắc mặt, khóe miệng vẫn cười như cũ, “Xưởng trưởng từ, cửa hàng anh còn thiếu không, chờ khi nào tôi từ chức, có thể xin vào làm không?”
Tựa như là nói đùa, nhưng Từ Sơn Tùng cũng không nhìn cô ta nhiều hơn một chút.
Người là vô tình hay cố ý, Lưu tổng vẫn ngồi đó, lại đi nói loại lời này, cũng không sợ….
Được rồi, tên đó nằm vật ra ghế dựa ngủ như con lợn, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, vừa nhìn là biết ngủ cực kỳ ngon rồi. “Không thiếu người, hơn nữa cửa hàng đều do vợ tôi quản lý. Nếu cô muốn xin việc hẳn là nên hỏi cô ấy.”
“A…Vợ anh quản a.” Ngữ khí Tần Tiểu Mạn rất bất ngờ, cô ta nhìn qua gương chiếu hậu, giống như bất đắc dĩ, đánh tay lái: “Được rồi, đến lúc đó có nhu cầu tôi sẽ hỏi vợ anh. Nhưng mà…..”
Cô ta tạm dừng hai giây, líu lưỡi nói: “Xưởng trưởng Từ là chủ nha, loại chuyện tuyển người này cũng cần vợ anh đồng ý sao?”
Từ Sơn Tùng không hiểu vì sao Tần Tiểu Mạn luôn nhắc tới vợ mình, có thời gian rảnh hỏi vợ không bằng nói chuyện khi nào ký hợp đồng thì hơn.
Không đủ kiên nhẫn nói chuyện, Từ Sơn Tùng ngoài cười nhưng trong không cười, “Xin lỗi, nhà chúng tôi chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều do vợ tôi quyết hết.”
“Hả, tôi lớn đến giờ lần đầu tiên mới thấy có người nghe lời vợ như vậy. Xưởng trưởng Từ, sao anh có thể…”
“Tới rồi.” Từ Sơn Tùng kịp thời đánh gãy lời cô ta.
Tần Tiểu Mạn đột ngột phanh xe, cú thắng gấp này làm cho Lưu tổng rớt xuống ghế, tên đó hầm hừ trèo lên lại, chẹp chẹp miệng, ngủ tiếp….Tóm lại, buổi sáng mai nhất định là mình mỏi eo đau.
Mà Tần Tiểu Mạn bên này đáng lẽ nên dìu anh ta lên thì ngược lại, cô ta chỉ nhìn rồi thu hồi mắt, quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng, môi đỏ cong lên đầy ý cười.
‘Chỗ này là nhà giám đốc Lý sao?”
‘ n” Từ Sơn Tùng mở cửa xe, đỡ Lý Hồng Quân xuống.
Tần Tiểu Mạn cũng xuống theo, gót giày chạm đất kêu lẹp xẹp, thanh âm ở trong hẻm nhỏ tối đen làm bầu không khí càng thêm quỷ dị. “Giám đốc Lý ở chỗ này?” Hai tay khoanh trước ngực, cẩn thận đánh giá đại tạp viện rách nát, ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Cô ơ bên ngoài chờ một chút, tôi đưa người vào rồi ra lấy xe.” Vòng qua chỗ Lý Hồng Quân, đưa tay anh ta qua cổ mình, chậm rãi đem người đỡ vào viện.
Tần Tiểu Mạn còn chưa kịp nói, vội chạy đuổi theo, tiếng giày ngày càng vang, “Xưởng trưởng Từ, tôi giúp anh.”
“Không cần.”
Từ Sơn Tùng vừa dứt lời, Tần Tiểu Mạn đã nắm tay còn lại, “Ai nha, đều là người quen, khách sao làm gì!”
Tần Tiểu Mạn bắt lấy tay còn lại của Lý Hồng Quân vòng qua cổ mình, do vậy nửa người của Lý Hồng Quân liền dính lên người cô ta. Từ Sơn Tùng còn chưa nói gì, Tần Tiểu Mạn đã kéo côt tay anh….
Cứng đơ một chút, anh nhanh chóng hất tay cô ta ra, lực đạo có chút mạnh, móng tay quét trúng da cô ta.
“Nam nhân các anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.” Không những không tức giận, ngược lại còn bày ra vẻ hờn dỗi.
Từ Sơn Tùng: “..............”
Nhanh chóng nện bước đi vào viện, dần dần Tần Tiểu Mạn không đuổi kịp anh, chỉ có thể chạy chậm mới miễn cưỡng theo kịp.
Một hồi như vậy, tuy là bận váy ngắn nhưng mồ hôi chảy đầy người, khó chịu muốn chết.
Kết quả vào đại viện, làm cho cô ta hỏng luôn rồi ~
Chỗ này toàn cái gì đâu không a! Quá là chật chội rồi! Một người đi còn khó, huống gì ba người đi song song, thật là biết làm khó người~
Tần Tiểu Mạn bận váy ngắn mang cao gót, đi một đường không biết đạp trúng bao nhiêu rác rến.
Nhưng mà cho dù có như vậy thì cô ta vẫn “kiên cường” đỡ Lý Hồng Quân, sải bước theo Từ Sơn Tùng.
Trải qua một đỗi, cuối cùng mới tới căn nhà nhỏ của Lý Hồng Quân. Diện tích căn nhà nhỏ tới mức đáng thương, lại ở sâu trong đại viện. Cửa nhà thì được chấp vá lung tung nếu nhìn kỹ còn phát hiện ra dấu vết dầu mỡ.
Dẫm giày cao gót trên đất, Tần Tiểu Mạn tận lực khắc chế cảm giác buồn nôn.
Nhà của một giám đốc xưởng sao có thể là ở loại địa phương này a!
Bỗng nhiên cô ta quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng: Chẳng lẽ nam nhân này cũng ở với vợ mình chỗ giống vậy?!
Ngẫm lại chắc là có khả năng đi, rốt cuộc đến xe cũng là đi xe đạp sao có thể là loại hình nam nhân có tiền được. Hiện tại không có tiền sau này cũng không có.
n, đối với cái gọi là tiềm lực nhưng cũng không phải là ở hiện tại.
Miên man suy nghĩ, Tần Tiểu Mạn chú ý thấy trước cửa nhà Lý Hồng Quân có một thân ảnh cao gầy, tới gần mới biết thì ra là một nữ đồng chí.
Nữ đồng chí kia là bạn gái của Lý Hồng Quân. Trâu Hoa Anh tuy rằng nhận được tin bạn trai tối nay phải đi tiếp khách với Từ Sơn Tùng không thể mời cô ta ăn cơm bồi tội được. Nhưng Trâu Hoa Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy ăn cơm thì tầm chín giờ sẽ về. Cô ta đến đây từ lúc tám giờ rưỡi, đứng đến chín giờ rưỡi, suốt một tiếng đồng hồ, chân cũng tê rần! Không nghĩ tới, cô ta lại thấy cảnh một nữ nhân bận váy ngắn qua đỡ bạn trai đang say xỉn của mình về nhà.
Trâu Hoa Anh theo bản năng xem nhẹ Từ Sơn Tùng bên canh, hai con mắt chỉ hận không thể Tần Tiểu Mạn thành trăm mảnh!
Hỏa khí ngút trời
“Như thế nào giờ mới về a!”