Thay quần áo mới, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chờ Từ Sơn Tùng làm cơm sáng. Sau khi ăn xong Kiều Hoa còn phải cho con gái ăn bột, trong lúc đó, Từ Sơn Tùng dẫn con trai xuống dưới lầu chơi tuyết, chờ cô cho con gái ăn xong rồi sẽ đi xuống.
Tiếu Tiếu uống sữa mẹ được một tháng, qua tháng sau thì cô nhóc ăn ngoài, còn hiện giờ thì cô nhóc đang được tập ăn dặm.
Cho con gái ăn xong cũng không vội đi ra cửa hàng, cô bế con gái xuống lầu để cho hai bé cưng nhà mình được chơi tuyết một lát.
Khi đi xuống lầu mới phát hiện, cơ bản là toàn bộ trẻ con của tiểu khu đều được ba mẹ dẫn ra đây chơi ném tuyết, nặn người tuyết. Tính ra là nhà cô đến chậm rồi đó.
“Anh hai đâu? Ba ba đâu? Tiếu Tiếu mau giúp mẹ tìm xem ba ba và anh hai ở chỗ nào nha?” Kiều Hoa cầm tay của Tiếu Tiếu vẫy vẫy giữa không trung.
Bời vì thời tiết quá lạnh, cho nên cô nhóc được Kiều Hoa bọc thành một đòn bánh, từ chân đến đầu đều được bọc kín mít, trên cổ còn đeo khăn quàng cổ đồng bộ với bao tay và mũ, chỗ nào cũng được thuê con thỏ nhỏ, càng tôn thêm ngũ quan xinh đẹp của cô nhóc.
Ánh trắng của tuyết phản quang, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Tiếu Tiếu làm cho cô nhóc càng thêm rực rỡ. Bông tuyết rơi lả tả, rơi xuống hàng mi của Tiếu Tiếu, cô nhóc chớp chớp mắt, xinh đẹp như tinh linh tuyết.
“Ca ca ~ Ba ba ~” Phải nói là mắt của cô nhóc rất tốt, không tới nửa phút, Tiếu Tiếu đã tìm ba và anh hai mình, cô nhóc chỉnh vào một lớn một nhỏ cách đó không xa kêu lên.
Hôn con gái một ngụm, Kiều Hoa nhanh chóng ôm con gái đi đến chỗ hai ba con Từ Sơn Tùng: “Ai nha, Tiếu Tiếu nhà chúng ta giỏi quá, chúng ta qua chỗ ba ba với anh hai thôi.”
Sau khi thấy mẹ và em gái, Kiều Minh đình chỉ trận đấu tuyết với ba ba, sự chú ý di dời qua trên người Tiếu Tiếu.
Bởi vì trời tuyết lạnh, sợ bị lạnh tay Tiếu Tiếu, cho nên Kiều Minh chỉ nặn một quả cầu tuyết nhỏ đưa tới trước mặt em gái.
Không cho cô nhóc nắm, chỉ cho cô nhóc sờ sờ một chút. Tiếu Tiếu nhẹ nhàng niết niết, thẳng cho đến khi cầu tuyết bị bóp nát, cô nhóc mới cười ha ha ha, lộ ra sự thích thú. “Ca ca ~ Ca ca ~” chỉ vào lớp màu trắng trên nền đất, ý tứ là mình còn muốn bóp tuyết.
Kiều Minh thuận tay nặn cho em gái thêm một quả cầu nữa.
“Mẹ ơi, hôm nay mũ con và mũ của em giống nhau nè, tụi con đều đội mũ con thỏ.” Kiều Minh đột nhiên chỉ vào mũ trên đầu mình rồi chỉ vào mũ của Tiếu Tiếu.
Kiều Hoa búng con lỗ tai con thỏ trên mũ con trai, cười nói: “Đúng vậy, về sau đều cho hai đứa đội mũ giống nhau, bao tay hay khăn quàng cổ đều may giống cho hai đứa. Như vậy sau này ra cửa, ai cũng biết hai đứa là anh em. Con có thích không?”
Kiều Hoa ném quả cầu tuyết xuống, kích động ôm mặt Kiều Hoa, hôn “bẹp” một cái lên má cô, “ n! Con rất thích! Con thích con với em giống nhau lắm mẹ!”
Nói xong, như nhớ tới cái gì đó, hưng phấn hỏi Kiều Hoa: “Mẹ ơi, tết năm sau chúng ta có thể về nhà ông bà nội ăn tết không? Con muốn qua chỗ ông bà nội chơi tuyết, bên đó siêu nhiều tuyết, ông nội còn kéo xe trượt cho con, giúp con chơi ném tuyết, chơi rất vui!”
Trí nhớ đứa nhỏ này cũng thật tốt, chuyện của hai năm trước nhưng vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
“Có thể a, năm nay ba mẹ sẽ cố gắng làm nhiều một chút, đến tết âm lịch giao nhà máy cho công nhân, chúng ta về thăm ông bà nội.” Tuy rằng không nhất định phải về, nhưng vẫn là nên đặt ra mục tiêu, vạn nhớ thành công thì sao? Tốt xấu gì cũng nên cấp cho con trai một chút hy vọng.
‘Dạ được!”
Kiều Minh cực kỳ kích động mà ôm lấy em gái kể chuyện xưa, mặc kệ em gái có nghe hiểu không.
“Năm nay có thể dẫn Tiếu Tiếu đi về phương bắc rồi! Tiếu Tiếu, anh hai nói cho em nghe, tuyết ở phương bắc rất đẹp, vừa lớn vừa nhiều. Ở đó có thể nặng người tuyết lớn còn có thể chơi ném tuyết…..Nga, đúng rồi, em không thể chơi ném tuyết, những người bạn đó đều rất lợi hại, anh hai không thể ném thắng.”
“Nếu có người dám đánh em, anh hai sẽ bảo vệ, em không cần sợ hãi.”
Lúc này, Tiếu Tiếu chẳng những không sợ còn hưng phấn chỉ vào Tiếu Tiếu trên mặt đất để anh hai nặn cầu tuyết cho mình.
Anh hai đúng là lảm nhảm.