Từ Sơn Tùng cười một chút, không nháo với cô nữa, “Hồng Quân thật ra có chút hối hận, nhưng việc đã đến nước này, em hiểu chứ? Chỉ đành xách lễ vật đến nhà người ta bái phỏng. Vốn dĩ chuyện gặp người lớn không nhất định phải bàn chuyện hôn sự, cũng có thể là tới ăn cơm rồi ra mắt.”
“Ba mẹ Trâu Hoa Anh từ trong miệng của cô ta biết Hồng Quân là “ông chủ” của Tử Tinh Đình và An Tiếu, có thể là do bản tính cho nên không nói hai lời liền đồng ý. Nhưng không ngờ là, bọn họ chỉ ăn một bữa cơm thôi, tiền sính lễ tăng từ hai ngàn đồng lên thành một căn nhà cho con trai bọn họ.”
“A?”
Gả con gái hay bán con gái? Muốn cưới con gái họ phải mua nhà cho con trai họ? Ở đâu ra có chuyện như thế?
Kiều Hoa có chút tức giận: “Vậy Hồng Quân thì sao? Anh ấy nói như thế nào? Không lẽ mua nhà cho em vợ…..Ạch, không phải, em vợ tương lai của cậu ấy hả?”
Nhà của mình còn chưa đủ tiền để trang trí, còn phải mua nhà cho em vợ? Đúng là điên rồi! “Đương nhiên là không có khả năng đó. Hồng Quân cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa, anh ấy đối với Trâu Hoa Anh…..Lúc trước hai người họ quen nhau là do mai mối, sau này liền quen nhau một cách tạm bợ. Anh ấy là quá tịch mịch, một mình lâu rồi, không nghĩ nhiều mà muốn tìm một người bạn gái hẹn hò. Cho đến tận bây giờ, nói thích thì cũng không thích, chủ yếu là ở bên nhau đã thành thói quen, không có việc gì thì sẽ không chia tay.”
Mà nếu có chuyện gì để dẫn đến chia tay thì cũng phải là do Trâu Hoa Anh gây sự trước, khi đó Lý Hồng Quân mới có lý do chính đáng để chia tay. Nhưng mà hai người đó đã đến bước kia, Lý Hồng Quân muốn tìm lý do cũng không dễ dàng? Có khi còn phải đưa tiền phí chia tay.
Nhưng mà hiện tại đã xảy ra quan hệ, chỉ sợ là không còn đơn giản như vậy!
Hơn nữa, Trâu Hoa Anh có ba mẹ vô sỉ như vậy, có thể đoán được Hồng Quân muốn chia tay cũng không dễ, nói không chừng, ba mẹ cô ta sẽ làm ra chuyện “cực đoan” gì đó. Vạn nhất nháo tới xưởng, nháo đến cửa hàng, đây không còn là vấn đề của một mình Lý Hồng Quân nữa rồi.
Xem ra có chút khó giải quyết, nhưng Kiều Hoa vẫn thoải mái trêu đùa, “Cũng đúng, rốt cuộc đâu phải ai cũng giống hai chúng ta, vừa nhìn đã nhất kiến chung tình!”
Từ Sơn Tùng câu môi, hai mắt đều là ý cười, sờ sờ mặt cô, hôn một cái: ‘ n, sau đó Hồng Quân đem chuyện này nói với anh, anh liền mắng anh ấy, ai bảo anh ấy không quản được nửa th@n dưới của mình! Nhưng mà Hồng Quân bảo anh đưa ra phương án giải quyết anh cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Anh chưa từng gặp qua loại chuyện này, hơn nữa chuyện này nên hỏi mấy đồng chí nữ thì đúng hơn, hỏi anh không bằng hỏi Du Phồn.”
“Du Phồn….Chuyện tình cảm mình mà Du Phồn còn không rõ ràng, đi tìm cô ấy, còn không bằng tìm em.” Kiều Hoa bĩu môi, không tán đồng cách nói của anh….
“Tìm em?” Từ Sơn Tùng buồn cười nhìn về phía cô vợ nhỏ của mình, ý bảo cô tiếp tục nói.
Kiều Hoa quay đầu, nhìn anh, “Rất đơn giản a, chuyện này Lý Hồng Quân không giải quyết được thì ném vấn đề qua cho Trâu Hoa Anh, để cô ta tự mình giải quyết.”
Nghĩ nghĩ, Kiều Hoa mới lại nói: “Trâu Hoa Anh sớm biết Lý Hồng Quân mua nhà ở khu Nam Hồ, mấy ngày nay, Lý Hồng Quân bớt thời gian đưa cô ta đi xem căn nhà mới đó đi, rồi nói, hiện tại không đủ tiền để trang hoàng nhà cửa. Bảo Lý Hồng Quân nói với Trâu Hoa Anh rằng, anh ấy lấy ra hai ngàn đồng làm tiền sính lễ đã không dễ gì rồi, nếu còn mua nhà cho em trai cô ta, thì kết hôn xong chỉ có thể sống ở đại tạp viện. Hiện tại nhà xưởng vừa mới khởi công, tiền kiếm được toàn bộ đều đưa vào xưởng để xoay vòng tài chính, cho dù anh ấy là cổ đông cũng không dễ dàng lấy ra.”
Tạm dừng hai giây lấy hơi, Kiều Hoa tiếp tục nói: “Trong xưởng An Tiếu anh ấy chỉ là cổ đông nhỏ, trong vòng hai năm không lấy được tiền, chỉ có tiền lấy từ của hàng Tử Tinh Đình ở phố Bạch Vân. Tiền nhiều anh ấy không có, càng không đủ tiền mua nhà mới, cho dù có tiền cũng phải trang hoàng nhà ở của mình trước. Trang hoàng nhà cửa xong còn phải khai trương chi nhánh, tóm lại là mười năm nữa….À không, hình như là có chút dài rồi, vậy nói năm năm đi, năm năm nữa thì bản thân anh ấy không có khả năng kiếm đâu ra số tiền lớn để mua nhà.”
“Hiện tại nhà ở rất mắc a.” Nói mắc, kỳ thật cũng chỉ là mắc so với hiện tại. Hai ba năm sau, giá nhà giá đất còn nhảy hơn cả nhảy cóc. “Nhà chớ có phải cái trắng đâu, nói mua là mua. Chưa kết hôn rồi thì đòi có nhà mới cưới, hiện tại đã kết hôn còn phải mua nhà cho em trai cô ta? Chuyện này cứ để Trâu Hoa Anh suy nghĩ?”
“Muốn dùng luân thường đạo lý bắt ép thì cứ để Trâu Hoa Anh lựa chọn, nói với cô ta, nếu cô ta cứ muốn nghe theo lời ba mẹ cô ta mua nhà cho em trai thì mười năm thậm chí hai mươi năm nữa cả hai người không có tài chính, sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội để kiếm tiền. Về sau chỉ có thể hâm mộ nhìn người ta kiếm lời, nói thêm vào, cho dù Lý Hồng Quân có là cổ đông của xưởng An Tiếu thì cũng chỉ là cổ đông nhỏ, không có được bao nhiêu tiền.”