Tất nhiên, không có ai tới, bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Từ khi Kiều Hoa xuyên qua tới đây, đây là năm an tĩnh nhất cũng là năm ăn tết ấm áp nhất.
Đêm giao thừa, hai vợ chồng hợp tác nấu nướng, ba món mặn cùng một món canh ra lò.
Cơm chiều đã làm xong, bên ngoài vang lên tiếng pháo không ngừng, một nhà bốn người ngồi trước bàn ăn, mở tivi vừa ăn vừa xem.
Năm nay không nhiều người, nhưng bởi vì thêm một cục cưng nhỏ mà không lại nhiều thêm phần ấm áp.
Ăn cơm xong, canh thời gian không sai biệt lắm, Kiều Minh ôm em gái đến sô pha, chuẩn bị coi tiết mục Xuân Vãn.
Nhưng lúc xem chương trình cũng không an phận, còn thường xuyên chọc em gái.
Cũng may Tiếu Tiếu rất nể mặt mà cười to, từ khi cô nhóc học được từ “ca ca” thì sớm không còn ê a nữa rồi.
Ăn cơm cũng kêu ca ca, tắm rửa cũng kêu ca ca, uống sữa cũng kêu…..
“Anh hai con cũng gọi rồi, đến khi nào con mới kêu mẹ với ba đây?”
Cơm nước xong xuôi, Từ Sơn Tùng thu dọn chén đũa vào phòng bếp rửa bát, Kiều Hoa sờ sờ cái bụng nặng trĩu đến chỗ hai bảo bối của mình, tặng cho mỗi đứa một nụ hôn nồng cháy.
Thơm tho, mềm mại, thật thoải mái.
Tiếu Tiếu chớp chớp đôi mắt, trẻ con năm tháng đã có thể ăn dặm, hôm nay Từ Sơn Tùng nấu cho con gái một chén bột nhỏ để cho Tiếu Tiếu tập ăn. Hiện tại Kiều Hoa đang cho con gái ăn, mỗi lần ăn, cô nhóc đều ăn từng ngụm từng ngụm, còn hay rung đùi đắc ý, gật gật đầu, như thể đang công nhận món cháo bột của ba mình.
Tiếu Tiếu không hề báo trước, đột nhiên thanh thúy kêu một tiếng, “Ma ma!” Thanh âm của cô nhóc nhỏ, lại quá đột ngột làm cho Kiều Hoa vừa mừng vừa sợ.
Bỏ chén bột trong tay xuống, ôm mặt cục cưng Tiếu Tiếu, kích động nói:
‘Cục cưng, con vừa mới kêu cái gì? Gọi lại lần nữa nào?
“Ca ca ~” Tiếu Tiếu xoay đầu cười hì hì, biểu cảm đùa giỡn.
Kiều Hoa bất đắc dĩ đỡ trán, chọc chán cô nhóc, “Sai rồi, là mẹ.”
“Đúng vậy, Tiếu Tiếu, em mau kêu mẹ là ma ma đi.” Kiều Minh cũng ở một bên sửa lại cho đúng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng là một người anh chững chạc.
Tiếu Tiếu chớp đôi mắt xinh đẹp của mình một chút, miệng hơi mở ra, kêu lên: “Ca ca ~ Ma ma!”
“Ai nha ~ Đúng rồi, gọi đụng rồi, mẹ là ma ma nha. Con nhóc thúi này, cuối cùng cũng chịu gọi mẹ!”
“Ca ca ~ Ma ma ~ Ma ma~” Kêu được liền kêu không ngừng, hệt như là bị nghiện.
“Tiếu Tiếu, con con nói ma ma xem nào?” Kiều Hoa bưng chén cháo bột, nhẹ nhàng dụ dỗ con gái.
Tiếu Tiếu thèm đến ch ảy nước miếng, tay nhỏ quơ loạn, “Ma ma? Ma ma!”
“Đúng rồi, gọi đúng rồi!” Hôn lên mặt con gái, cực kỳ vui vẻ, “Cục cưng ngoan ~ Sao mẹ lại có thể sinh ra đứa trẻ đáng yêu như con được chứ!” “Con cũng chưa thấy em gái nào ngoan như vậy.” Kiều Minh bám vào người Kiều Hoa, khom lưng hôn lên sườn mặt em gái.
Cô nhóc Tiếu Tiếu vừa cười lại vừa ch ảy nước miếng.
Đêm giao thừa, pháo hoa kêu không ngừng, ai cũng không ngủ được, Tiếu Tiếu cũng như thế. Cô nhóc ở trên giường ba mẹ lăn qua lộn lại.
Kiều Minh cũng được chơi trên giường, bởi vì hôm nay bên ngoài quá nhộn nhịp, nên Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng phá lệ cho cậu nhóc được chơi thêm một lát.
Hiện tại, Tiếu Tiếu đã gọi được mẹ và anh, nhưng ba ba thì vẫn chưa gọi. Cho dù có dụ dỗ cỡ nào thì cô nhóc vẫn không chịu nói, làm cho người ba như Từ Sơn Tùng rất buồn bực.”
“Khi nào con mới gọi ba ba? Hả? Tiếu Tiếu, kêu ba ba, ba~ ba~”
“Ma ma ~” đối diện với khuôn mặt tuấn tú của ba mình, Tiếu Tiếu không chút do dự gọi mẹ.
Kiều Hoa ở một bên cười không ngừng lại được, vỗ vỗ nhỏ của con gái, “Cũng chỉ có con mới cho ba con ăn mệt thôi.
Từ Sơn Tùng ai oán liếc cô, “Hai mẹ con tới đây để trị anh mà.”
Kiều Hoa bật cười, vòng lấy em anh, cằm đặt trên bả vai anh, chỗ đó nhiệt độ cao cho nên rất ấm, “Trị anh thì sao? Không thì ai trị anh? Không phải là em với con trị anh mà là do anh cam tâm tình nguyện.”
Ngửi mùi hương trên người Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng khẽ cười, quay đầu nhắm chuẩn lên môi cô hôn một cái, “Là anh cam tâm tình nguyện.”
Hôm sau, Từ Sơn Tùng bị con gái đánh tỉnh, miệng còn lẩm bẩm.
“Ba ba ~ Ba ba ~ Ba ba~”
“ n? Tiếu Tiếu?” Từ Sơn Tùng ngơ ngác tỉnh dậy, bên má bị con gái đánh hồng một mảng, cẩn thận sờ sờ, con rất đau.
Con nhóc này, đánh bao lâu rồi?
Bất đắc dĩ ôm lấy con gái, Tiếu Tiếu bắt lấy tay ba ba mình như nhắc nhở, “Ma ma, ba ba ~”
“Muốn đi ị?” Từ Sơn Tùng hỏi, thuận tiện sờ tã giấy của con gái, nhưng quá tã quá dày anh không nhìn ra cái gì, đành ẵm con tới nhà vệ sinh.
“Ba ba ~” Bế con gái trên tay, mới nghe được rõ ràng con gái nói gì.
Từ Sơn Tùng nghiêm túc suy tư, niết mặt con gái, “Rốt cuộc là con gọi bậy ba hay gọi ba ba?”
Anh dựng Tiếu Tiếu lên, cô nhóc thuận thể ôm lấy cổ ba ba, gót chân đạp lên đùi anh nhảy nhót, một cái lại một cái, lực đạo cũng không nhỏ.
Thò mặt lại gần, hôn mặt anh đầy nước miếng, “Ba ba ~ Ba ba ~”
Từ Sơn Tùng giật mình, mừng rỡ như điên, ôm con gái, “Gọi một lần nữa?”
“Ba ba, ba ba?” Không rõ ràng nhưng chắc chắn là gọi ba ba!
“Tiếu Tiếu giỏi quá! Ba ba yêu con!” Kinh hỉ buổi sáng làm cho cơn buồn ngủ của Từ Sơn Tùng hoàn toàn bay mất.
“Ba ba, ba ba ~ Ba ba ba ba ~”
Kêu đến nghiện rồi……