Dưới sự giới thiệu của Lý Quốc Phú, xưởng An Tiếu thuận lợi hợp tác với một nhà xưởng lớn cung cấp vải dệt, hơn nữa giá cũng thấp hơn hai phần so với thị trường.
Tuy rằng không coi là nhiều nhưng ít nhất nó cũng đã giải quyết được vấn đề nhập hàng của xưởng, đây cũng là vấn đề nan giải mấy hôm nay.
Bởi vì Lý Quốc Phú giới thiệu bạn, bạn lại giới thiệu bạn khác.
Không bao lâu, xưởng An Tiếu liền nghênh đón đơn đặt hàng lớn đầu tiên!
Đơn đặt hàng số lượng lớn, yêu cầu phải kêu thêm một chiếc xe để vận chuyển hàng. Thời gian giao hàng không quá gấp, trước tiên giao tiền làm một lô, chờ nhận hàng rồi có thể thương lượng thêm. Mặc dù chỉ làm một lô hàng nhưng nhóm nhân công phải làm suốt một tuần.
Đã giải quyết vấn đề lớn nhất của xưởng, hai vợ chồng Từ Sơn Tùng nhanh chóng mời hai vợ chồng Lý Quốc Phú tới nhà ăn cơm để cảm ơn.
Trên bàn cơm, bầu không khí rất tốt. Hai nam nhân nói chuyện mở nhà xưởng, hai nữ nhân thì bàn chuyện mở cửa hàng, bí quyết bán quần áo, còn con trai tám tuổi của Vương Kỳ thì trò chuyện về việc xảy ra trên lớp với Kiều Minh.
Chỉ có cục cưng Tiếu Tiếu nằm trong nôi chơi. Cô nhóc Tiếu Tiếu được ba ba mua cho con búp bê vải, trên cổ có đeo hai viên lục lạc, thời điểm lắc lư sẽ tạo ra âm thanh cực kỳ thú vị, chọc cho cô nhóc cười khanh khách. Cục cưng Tiếu Tiếu hiện tại được bốn tháng tuổi, cô nhóc đã học được cách lật và bò, cho nên Từ Sơn Tùng chỉ có thể đổi giường lần nữa. Cái giường mới cao hơn một chút, lại có thêm rào chắn, tránh cho Tiếu Tiếu lật qua lật lại rồi bò xung quanh mà rơi xuống đất.
Dưới bầu không khí tốt đẹp ấy đã ăn xong bữa cơm. Lúc gần ra về, bạn nhỏ Lý Gia Hòa đứng ôm cửa, lưu luyến ôm Kiều Minh không buông ta.
“Nếu hai chúng ta học cùng trưởng tiểu học thì tốt rồi, chúng ta có thể đi học chung trường.”
Kiều Minh thở dài, tiếc nuối nhìn Lý Gia Hào, “Mẹ em nói, trưởng tiểu học số một cách nhà em quá xa, cho nên em học trường tiểu học số ba cho gần nhà, đạp xe một chút là đến.”
“Không có liên qua a, trường số một tuy xa nhưng ba ba anh có ô tô, có thể đưa anh đi học.” Lý Giai Hạo đương nhiên nói.
“Nhưng ba ba em không có ô tô.” Kiều Minh mất mát lắc đầu.
“Em nói ba ba em mua ô tô nha. Không phải ba ba em cũng là xưởng trưởng sao?” Ở trong lòng Lý Giai Hạo, xưởng trưởng đều là những người có tiền giống như ba ba của cậu nhóc. Mà người có tiền thì mua ô tô thôi. Cái gì cũng giống nhau, cơ hồ không khác ba của mình là mấy, cho nên Lý Giai Hạo tuyệt đối tin rằng Từ Sơn Tùng là người có tiền.
Hai cậu nhóc quay đầu nhìn về hướng Từ Sơn Tùng.
Đối với ánh mắt trông mong của con trai, Từ Sơn Tùng buồn cười, đem con trai bế lên, nhéo nhéo mặt Kiều Minh, “Chờ ba ba tích cóp tiền, mua ô tô lái chở Minh Minh đi học, được không”
Hai mặt Kiều Minh lập tức sáng lên, hôn lên má Từ Sơn Tùng một cái cực kỳ nồng nhiệt, “Dạ được ạ, con thích ô tô nhỏ.”
Càng thích ba ba hơn!
=====================
Nhóm hàng đầu tiên được sản xuất, trước đó, Từ Sơn Tùng đã hạ lệnh, nhất định phải đảm bảo chất lượng, cho dù tốc độ hơn chậm một chút cũng được nhưng chất lượng phải ở mức tốt nhất. Nhà xưởng mới khai trương, quan trọng nhất là chất lượng. Thật vất vả mới an bài xong việc của xưởng may, chưa kịp nghỉ ngơi, Từ Sơn Tùng lại muốn giúp vợ mình chuyện khai trương chi nhánh mới.
Bọn họ định khai trương một cửa hàng có diện tích khá lớn ở bên cạnh tòa bách hóa. Cửa hàng lần này hai người định làm một mình, đương nhiên hàng hóa lấy ở xưởng quần áo An Tiếu.
Tính toàn tiền tiết kiệm trong tay, ít nhiều gì vẫn đủ để thuê một cửa hàng mặt và trang trí cửa hàng.
“Em muốn tìm cửa hàng tốt một chút, cửa hàng hai mặt tiền càng tốt nếu không thì cửa hàng nào mà người cho thuê cho phép đả thông tưởng hai cửa hàng mặt tiền liền kề nhau.”
“Vì sao vậy?” Lý Hồng Quân không hiểu ý tưởng của Kiều Hoa. Với khoản tiền thừa trong tay, thuê một gian hàng xong rồi đã đủ nặng tiền rồi, chưa kể còn tốn tiền trang trí.
‘Em tính toán trang hoàng tốt một chút, một mặt tiền thì không đủ. Hơn nữa, cửa hàng Tử Tinh Đình của chúng ta hiện tại cũng coi như là nhãn hiệu có tiếng đi? Cửa hàng có hai mặt tiền mới đủ phô trương. Cửa hàng bên phố Bạch Vân đã là cửa hàng mặt tiền, nếu chúng ta muốn định giá thương hiệu và nâng cao sự ảnh hưởng của Tử Tinh Đình thì không thể làm giống vậy, thế nên phải trang trí cửa hàng mới tốt nhất có thể.”
Nếu làm tốt, nói không chừng hai ba mươi năm sau, Tử Tinh Đình cũng sẽ có vị thế nhất định ở Lê An như cách nhãn hiệu lớn.
‘Sơn Tùng, em dâu, vậy hai người làm trước đi, nếu làm tốt, anh cũng tìm cửa hàng cho thuê, dựa theo cửa hàng của hai người trang trí giống vậy, coi như là chi nhánh thứ hai có được không?”
“Được a, như vậy cũng giống như gia nhập, nhưng mà bọn em không thu phí gia nhập của anh.”
“Ha ha ha ha, em dâu, em đúng là tốt mà! Sơn Tùng có phúc, có phúc. A ha ha ha ~”