“Tiệc đầy tháng mình làm ở tiệm cơm bên ngoài đi, em nghe chị Lý nói ở gần chỗ bách hóa mới mở một tiệm cơm mới, gọi là…Hữu Trang. Là tiệm cơm tư nhân, chị ấy nói hương vị không tồi, chúng ta đãi ở đó đi.”
Vừa nghe là biết giá tiệm cơm không hề rẻ, Từ Sơn Tùng nhướng mày, điểm lên mũi cô, “Là vợ của chủ xưởng sống trên lầu chúng ta đó hả? Người này em cũng thân sao?”
Kiều Hoa người nghịch ngợm, ôm lấy Tiếu Tiếu vỗ vỗ, vừa đẩy nôi vừa trả lời, “Đúng vậy, chị ấy là người em thân nhất ở tiểu khu này, tuổi chị ấy cũng không khác em lắm, lại đều làm mẹ như nhau, cho nên có nhiều đề tài để nói. Hơn nữa chị ấy còn là giáo viên sơ trung, mỗi lần qua đều kể về mấy chuyện thú vị về học trò chị ấy, nói chuyện rất vui cũng rất sắc sảo.”
Từ Sơn Tùng như suy tư gì đó, gật đầu nói, “Cũng được, đến lúc đó chúng ta đãi ở tiệm cơm Hữu Trang này.”
“Được.”
Thời buổi này, giá của tiệm cơm tư nhân rất mắc, nhưng so với tiệm cơm quốc doanh thì phong phú hơn.
Thậm chí, ở tiệm cơm Hữu Trang bên trong còn có đồ ăn biển, nhiều món mới mẻ nhưng tiền cũng không rẻ chút nào.
Tháng tám năm trước, đất nước có cử một đoàn đại biểu và vận động viên đi tham gia OLympic,
Trong đó có Hứa Hải Phong bận một thân đồ thể dục màu đỏ hoa mai, vì Trung Quốc thằng được hạng mục đó trong giải đấu, cho nên đồ thể dục hoa mai màu đỏ liền nổi ở cả nước.
Năm trước, lúc Từ Sơn Tùng từ báo biết được tin này đã là tháng mười, khi đó đồ thể dục kiểu này vẫn còn đang chầm chậm nổi lên ở Lê An.
Vì ngửi thấy được cơ hội kiếm bộn tiền, anh đẩy nhanh tốc độ, bỏ việc buôn bán xuống, cùng Lý Hồng Quân đi Tân Thị nhập hàng về.
Mỗi người xách hai túi to, phong trần mệt mỏi mà về. Cũng may trời không phụ lòng người trong một tháng chỉ bán toàn đồ thể dục!
Chờ đến khi các tiểu thương khác phản ứng lại, đồ thể dục hoa mai màu đỏ ở Lê An đã sớm “tràn lan”, thịt ăn không được thì uống chút canh cũng được.
Sau đó, tới tháng 11, Kiều Hoa mang thai, tình hình bán đồ thể dục sau này cô cũng không biết nhiều, chuyện này vẫn do Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng quả.
Lúc này nói đến đề tài này, Kiều Hoa mới biết được, thì ra Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân chạy đến Tân Thị nhập đồ hoa mai về bán lời được 23 vạn!
Đến tháng tám năm nay là tròn một năm, vậy mà mỗi tháng bán quần áo thể dục này vẫn kiếm được 500, thật sự rất khả quan.
Cho nên lúc này, Kiều Hoa muốn mời bạn bè ra tiệm ăn cơm, Từ Sơn Tùng cũng không từ chối, anh định đặt mười bàn.
Mời khách giao cho Từ Sơn Tùng làm, tới thứ sáu, Từ Sơn Tùng mang theo một gia đình mình tới đại tạm viện thăm mọi người, cũng để mọi người ở đây nhìn qua Tiếu Tiếu.
Đương nhiên không phải ai cũng có ở nhà, chủ yếu là mời phụ nữ, người lớn, nhưng như vậy cũng đủ để tán gẫu, giải buồn với Kiều Hoa.
Hôm nay là thứ sáu, vừa vặn là lúc bọn nhỏ tan học.
Mấy người hàng xóm lớn tuổi vẫn nhiệt tình như vậy, nhìn thấy Kiều Hoa thì kích động như gặp lãnh đạo, mọi người che miệng không dám tin.
“Kiều Hoa! Kiều Hoa đã trở lại!” “Chị Kiều Hoa lâu rồi không gặp!”
“Dì Kiều Hoa!”
Lại bưng nước rót trà, lấy ghế cho cô, mọi người nhiệt tình như vậy, Kiều Hoa có chút không được tự nhiên.
“Hơn nửa năm không gặp, mọi người vẫn nhiệt tình như vậy, không thay đổi chút nào.”
“Haizzz! Em cũng mới nói là nửa năm, thì có gì thay đổi chứ.”
Ngô Quế Phương trêu ghẹo cô, “Nhưng em thay đổi rất nhiều nha, trên mặt có thêm chút thịt nhưng sao vẫn đẹp như vậy!”
Kiều Hoa bật cười, theo bản năng cúi đầu nhìn cơ thể đầy đặn của mình, kết quả ~ không xong, quá lớn, tầm mắt cô bị chặn lại mất rồi!
Cười ra tiếng, “Thật hay giả vậy, thật vất vả em mới ở cữ xong, em còn sợ mình béo lên đó.”
Cho dù trên có thêm không ít thịt thì cũng không có việc gì, dù sao Từ Sơn Tùng nói cho dù cô nhỏ anh cũng thích.
Khụ khụ ~
“Giảm béo? Mập mới giảm, em lại không mập.” Thời buổi này, chỉ có muốn béo lên, ai lại giảm béo.
Hơn nữa, trừ bỏ mấy người đầu bếp, chứ bình thường có dễ thấy người mập đâu?
“Giảm một chút, cũng có lợi cho sức khỏe.” Kiều Hoa cười.
Hàn huyên trong chốc lát, lực chú ý của mọi người đều chuyển qua tiểu bảo bối trong lòng Kiều Hoa.
“Đây là bé con sao. Mau cho chúng ta nhìn một chút” Thím Trần gấp không chờ nổi muốn bế Tiếu Tiếu.
Nói đến bé con của vợ chồng Từ Sơn Tùng, mọi người dường như không mệt nữa, vây quanh lại, muốn nhìn dung mạo của em bé, dù sao ba mẹ cũng đẹp như thế, hẳn là bé con cũng sẽ xinh yêu.
Mắt to miệng nhỏ, cái mũi cao, khuôn mặt phấn nộn, ngũ quan rõ ràng. Mắc dù là mới một tháng, nhưng đôi mắt đen sáng long lanh đến Trần Giai Mỹ cũng cảm thấy ghen tị.
“Tiếu Tiếu nhà chúng ta là tiểu mỹ nữ, không phải bé nam.” Kiều Hoa ôm bé con trong cho mọi người ngấm nhưng không cho mọi người ôm với sờ mặt, “Bé con thể chất kém, bác sĩ dặn không cho người lớn sờ, bé con sinh bệnh sẽ khóc không ngừng.”
Vừa dứt lời, mọi người đều thu móng tay của mình lại.
Bảo Bảo đáng yêu tinh xảo như vậy nếu sờ hỏng thì không thể bồi thường nổi đâu.
“Thể chất kém? Sữa không đủ sao?” Ở thập niên 80, vẫn chưa có cách nói thể chất yếu, cho nên khi nói em bé dễ bệnh mọi người sẽ nghĩ ngay đến do mẹ thiếu sữa.
Đương nhiên, lời này cũng không phải bác sĩ nói, là Kiều Hoa cố ý nói như vậy.
“Không rõ lắm, sinh ra đã yếu, ở nhà đến hai vợ chồng còn không dám sờ con bé đâu.”
“Ai nha, bé con nhỏ xinh như vậy, không thể sờ, thật đáng tiếc a….”