Tối hôm qua mưa một trận, hôm nay mặt trời lại lên cao, hơi nước lại tiếp tục bốc hơi, trong phòng không thông gió, ngột ngạt như cái lồ ng hấp.
Bác sĩ sắp xếp cho cô nằm trên một cái giường nhỏ, bởi vì không cổ tử c ung chưa mở đến mức đạt yêu cầu nên không thể vào sinh.
Từ Sơn Tùng không biết tìm ở đâu được một quyển sách, anh lấy nó quạt cho cô, Kiều Minh muốn anh xé cho mình hai đôi giấy để gấp quạt cho mẹ giống ba.
Kiều Hoa cảm thấy vui mừng, chính vì thế mà trong nháy mắt, cô cảm thấy vì Từ Sơn Tùng đau một lần như vậy cũng đáng.
Cô định nói cái gì đó, nhưng vừa mở miệng ra, trong bụng lại truyền đến cơn đau, môi cô tái nhợt, cô muốn hét lên nhưng không có sức để hét.
Hai tay nắm Từ Sơn Tùng, nắm một cách gắt gao, một khe hở cũng không có.
Cô muốn đem sự đau đớn này truyền bớt qua anh, để anh cũng cảm nhận được một phần vạn thống khổ của cô.
Một khắc kia, Kiều Hoa chỉ hy vọng có phương pháp nào có thể lập tức đem đứa bé từ trong bụng cô móc ra!
Dùng phương pháp gì cũng được, chỉ cần em bé nhanh ra là được…..Hiện tại cô cũng đã hiểu, vì sao lại có tin tức nói rằng có sản phụ quỳ xuống xin bác sĩ mổ cho mình.
Sau hồi, mồ hôi lại chạy xuống mi mắt, có một bàn tay không nặng không nhẹ lau nó cho cô.
Âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, một miếng bánh hạch đào giòn xốp được đưa tới bên miệng. Âm thanh đau lòng lại run rẩy, vang lên bên tai, “Em ăn một chút đi, ăn nhiều một xíu, đừng để lúc sinh lại không còn sức.”
Vừa trải qua một cơn đau, Kiều Hoa không còn chút sức lực, cô nhanh chóng ăn một miếng bánh hạch đào.
Hiện tại đã tốn sức như vậy, sợ lát nữa vào phòng sinh cô không còn chút sức nào nữa.
Trời ơi……Cô không bao giờ muốn trải nghiệm chuyện này lần thứ hai!
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, cổ tử c ung của cô đã mở đủ, rốt cuộc Kiều Hoa cũng đã được đẩy vào phòng sinh.
Từ Sơn Tùng thấp thỏm nắm tay con trai đứng bên ngoài chờ, anh nhón chân lên, bộ dạng của hai ba con không khác nhau lắm.
Leng keng ~
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt lại, hai ba con đứng ở ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa.
Hồn của Từ Sơn Tùng phảng phất như cũng đi theo vào phòng phẫu thuật.
Đến cả Kiều Minh nói chuyện anh cũng không chú ý. “Ba ba, ba ba”
“Ân? Làm sao vậy Minh Minh?”
Lấy lại tinh thần, Từ Sơn Tùng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm cậu nhóc vào lòng ngực, tham lam hít mùi thơm tho trên cơ thể nhóc như một cách tự trấn an bản thân.
Đúng vậy, Từ Sơn Tùng hiện tại đang tìm sự an ủi trên người Kiều Minh, có như vậy anh mới không hoảng đến mức mềm chân.
“Ba ba, con sợ, con sợ.” Kiều Minh khóc nức nở, giọng nói run run, nắm chặt lấy vạt áo Từ Sơn Tùng.
Có trời mới biết nhóc sợ như thế nào, sợ mẹ đi vào thì không thể ra nữa.
Kiều Minh đọc hiểu bảng hiệu phòng phẫu thuật, ba chữ kia đại diện cho viện mẹ nhóc phải làm phẫu thuật. Làm phẫu thuật chính là, chính là người bị bệnh rất nặng, cần bác sĩ phẫu thuật để cứu!
Kia, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức có thể người….
“Ô ô ô ~ Con muốn mẹ, muốn mẹ ~” Đứa nhỏ này mạnh mẽ hơn những đứa nhỏ khác nhưng cũng suy nghĩ nhiều hơn những bạn nhỏ đó.
Kiều Hoa bên trong cũng không biết có gì không, nhưng Kiều Minh vừa khóc làm cho Từ Sơn Tùng cũng muốn khóc theo.
“Đừng sợ, mẹ vào một chút liền ra, bình bình Minh Minh mà ra đây.”
Những lời này là để an ủi con trai, nhưng trên thực tế, trong lòng anh còn thấp thỏm hơn Kiều Minh nhiều.
Sinh con chính là đi dạo quỷ môn quan một vòng.
Khi còn nhỏ, Từ Sơn Tùng đã từng thấy cảnh hai người hai xóm vì sinh con mà qua đời.
Cũng vì chuyện này mà trong lòng anh có bóng ma tâm lý rất lớn, có rất nhiều thời điểm, anh không hy vọng Kiều Hoa sinh con.
Anh rất thích cô, yêu cô, nếu cô ra đi ngoài ý muốn…..Như vậy thật quá tàn nhẫn với anh.
Anh thậm chí không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu không còn cô sẽ u ám như thế nào.
Liền giống như, cô cho anh ánh sáng, cũng có thể đẩy anh vào vùng tối tăm
Nhất định….Ngàn vạn lần đừng để cho cô xảy ra chuyện gì.
Ông trời phù hộ, Phật tổ phù hộ,
Anh học Kiều Minh chắp tay trước cầu nguyện.
Một lớn một nhỏ “bái Phật” ở trước phòng phẫu thuật, đi tới đi lui làm cho không ít người tò mò vây xem.