Kiều Hoa dự sinh vào tháng tám, nếu bé con ra đúng thời gian, hẳn sẽ thuộc chòm sao Sư Tử.
Bé con ở trong bụng là đứa trẻ “hoạt bát”, chỉ sợ bé con sinh ra tính cách sẽ trái ngược với anh trai, bé con sẽ là chú sư tử nhỏ táo bạo.
Aizzzz, hy vọng bé con thông cảm cho mẹ nó, đừng lăn lộn quậy phá nữa.
Tết âm lịch qua đi, thật vất vả mới chào đón mùa xuân, thế mà một chút ấm áp cũng không có, lại đón đợt rét tháng ba.
Bụng của Kiều Hoa nhưng được bơm không khí to ra một cách nhanh chóng, hiện tại, nửa đêm cô thường xuyên bị chuột rút, nhưng cô không thể cong eo xoa bóp được nên chỉ có thể dựa vào Từ Sơn Tùng.
Có đôi khi đang ngủ mơ màng, vì đâu mà tỉnh, cô vô thức vỗ bả vai Từ Sơn Tùng theo phản xạ. Từ Sơn Tùng thì nửa tỉnh nửa mơ, theo quán tính mà ôm lấy chân cô xoa bóp.
Thậm chí có khi anh còn chưa tỉnh dậy, hai con mắt nhắm nghiền nhưng vẫn luôn xoa bóp cho cô, đúng chất là phản xạ có điều kiện, khắc sau vào xương cốt, một câu oán hận cũng không có, thậm chí ngày hôm sau anh còn hỏi:
“Đêm qua anh bóp chân cho em sao?” Quá mệt mỏi, nên anh hoàn toàn không có ý thức.”
“Có xoa, rất thoải mái.” Kiều Hoa buồn cười nói.
“Nga, vậy là tốt rồi, bằng không em lại mất ngủ.”
Ai nha, quá ấm áp, vốn dĩ bị vì chuột rút mà có chút thương tâm nhưng đã được anh chữa lành. Có một người chồng ấm áp chu đáo như vậy chăm sóc, vì anh mà chịu khổ sinh con giống như không còn là việc gì quá lớn nữa.
Sau đó, thời tiết ngày một lạnh, Kiều Hoa không chút đề phòng thế là bị cảm nhẹ.
Bởi vì không nghiêm trọng cho nên bác sĩ khuyên không nên uống thuốc, cẩn thận một chút là được.
Từ Sơn Tùng sợ uống nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng đến bé con cho nên mỗi sáng anh phải rời giường sớm để nấu cho Kiều Hoa một chén canh tẩm bổ, mặc kệ có tác dụng hay không, dù sao uống canh cũng có thể dưỡng dạ dày.
Trừ bỏ bị chuột rút, cảm xúc của Kiều Hoa cũng lên xuống thất thường!
Đúng là “bà lớn” trong nhà.
Ngày nọ, Từ Sơn Tùng đi làm về sớm, vén tay áo lên làm cho vợ một bàn ăn phong phú, kết quả là Kiều Hoa vừa ngồi xuống bàn ăn đã buồn nôn.
“Không được không được, em không muốn ăn mấy món này.”
“Kia, phải làm sao bây giờ?” Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cô nhớ bên phố Tử Uyên cũ có quán vịt quay, đột nhiên cô lại thèm.
“Sơn Tùng, em muốn ăn vịt quay, chỗ mà lúc trước ở đại tạp viện anh hay mua cho em ăn ấy. Hình như là vịt quay Long Gia. Em muốn bỏ bột ớt, bỏ nhiều một chút.”
Cực cực khổ khổ làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, kết quả là vợ lại muốn ăn vịt quay người khác làm?
Muốn nói một đống lời, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của vợ, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
Đứng dậy bận áo khoác vào, lấy xe đi mua vịt quay Long Gia bỏ nhiều bột ớt cho vợ!
Kết quả là khi mua xong quay về nhà, Kiều Hoa đã ăn cơm, ngồi trên bàn ăn mấy món mà một tiếng trước cô vừa ngửi đã muốn nôn!
Còn ăn nhiều đến mức bụng no căng, cô quay bụng về phía anh, “Sơn Tùng, em ăn no rồi, ăn vịt quay không nổi nữa, anh để dành đó đi.”
Sau đó, Từ Sơn Tùng mặc kệ cả người phong trần mệt mỏi, một thân khí lạnh, đứng ở giữa cửa, cầm vịt quay không biết phải làm sao.
Hàng xóm ở trên lầu nhìn xuống thấy vậy, thắc mắc, “Nha, cậu Từ, trời lạnh cậu đứng ở cửa làm gì, sao không vào nhà?’
Lắc lắc vịt quay trong tay, Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ nói: “Mới vừa đi mua vịt quay cho vợ về.”
“Nga ~” Thím Lý dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chồng mình rồi cảm thán, “Đúng là thương vợ.”
Sau khi vào nhà, Kiều Hoa vừa ăn xong, cô chủ động dẹp chén đũa của mình, Kiều Minh cũng đã ăn xong, đem chén dĩa bỏ vào bồn.
Thời điểm hai mẹ con đi ra, Từ Sơn Tùng ngồi một mình trên bàn cơm, ăn đồ ăn còn dư lại của hai người, cực kỳ đáng thương…..
“Ba ba, có phải cơm nguội rồi không?” Kiều Minh đi qua, sờ vào chén cơm, xác thật là đã nguội.
“Ba ba, ăn cơm nguội không tốt đâu, để con đi hâm nóng giúp ba nha.”
Từ Sơn Tùng dừng một chút, có chút buồn cười, niết mặt con trai, “Nhóc con, con biết hâm đồ ăn sao?”
“Ba ba, mỗi ngày ba nấu cơm còn đều nhìn, con biết hâm cơm mà!” Kiều Minh ngây thơ nói.
Từ Sơn Tùng buồn cười lắc đầu, gắp một miếng thịt lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp, “Không sao đâu, ba ăn hai ba miếng thôi.”
“ Ân….” Kiều Minh gật đầu, sờ sờ thấy áo ba ba lạnh như băng, “Ba ba, trên người ba ba rất lạnh, để con đi lấy cho ba ly nước ấm”
Lộc cộc chạy vào phòng bếp rót nước ấm.
“Cảm ơn con trai.”