Kiều Hoa mang thai ba tháng đầu tình huống vẫn rất tốt.
Cô hầu như không bị nôn nghén, cơ thể cũng linh hoạt, bước chân nhẹ nhàng, cảm giác như trong bụng không mang một em bé mà chỉ thêm một chút thịt.
Từ Sơn Tùng khoe khoang nói rằng đây đều là công lao của anh, anh chăm sóc cô rất tốt. Anh còn bảo dạo gần đây thường xuyên nấu cơm cho cô nên tay nghề cũng tốt theo, nếu anh mở quán cơm chắc chắc đủ tiền nuôi ba mẹ con cô.
Sau đó anh tự phong cho mình một danh hiệu: “Đầu bếp nuôi heo.”
Kiều Hoa vừa tức vừa buồn cười, “Anh mới là heo!”
Cứ như vậy, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của chồng và con trai, thời gian mang thai của Kiều Hoa cứ trôi qua một cách nhanh chóng.
Qua tháng thứ tư, bụng cô lớn nhanh như bong bóng.
Vào mỗi buổi tối, Từ Sơn Tùng và Kiều Minh thay phiên nhau dán mặt lên bụng Kiều Hoa.
Đến phiên Từ Sơn Tùng, thời điểm anh áp mặt vào, đứa bé cư nhiên nhẹ nhàng duỗi cánh tay hay chân gì đó, tóm lại là gây ra động tĩnh nhỏ.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng hai người cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé trong bụng, lần đầu tiên cảm nhận được sinh mệnh của bé con rất gần với mình!
Từ Sơn Tùng chậm rãi đem lòng bàn tay đặt lên cái bụng trắng nõn của vợ, anh cảm thấy nhịp tim đập bình bịch. Được rồi, hẳn là anh đặt sai vị trí, đây là do tim Kiều Hoa đập!
Bé con trong bụng lại lần nữa hoạt động, nhưng phải thật an tĩnh mới có thể cảm nhận được hoạt động của bé con.
Loại cảm giác này thật sự là quá mức kỳ diệu!
Không chỉ có Từ Sơn Tùng và Kiều Minh thấy mới lạ mà chính Kiều Hoa cũng cảm thấy lạ. Từ lúc thai động, cô hậu tri hậu giác mới phát hiện, trong bụng mình có một cơ thể bé nhỏ đang từng ngày lớn lên, trong bụng cô đang có một sinh mệnh nhỏ.
Trái tim cô không nhịn được mà đập liên hồi, cô đột nhiên cảm thấy mang trên vai một trọng trách lớn lao.
“Bé ngoan, con nhanh lớn rồi ra nha, mẹ muốn nhìn xem bé con của chúng ta như thế nào….”
Kiều Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó, em bé trong bụng cô thế mà có phản ứng lại, đứa bé đá tay đá chân.
Sau vài giây liền dừng lại, giống như đang tập một chiêu thức mới trong bụng cô.
Cũng may chỉ một lát rồi dừng lại, Kiều Hoa cũng không cảm nhận được sự đau đớn nào, chỉ là tâm lý đột nhiên có chút kích động. “Em muốn đặt cho bé con tên gì?” Vuốt v e bụng của Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên hỏi.
“Ân ….Anh nói đi?” Kiều Hoa hỏi lại anh.
“Anh muốn….Nếu không bé con trong bụng cũng lấy họ em đi.” Từ Sơn Tùng nhìn vào mắt Kiều Hoa nghiêm túc nói.
“Vì sao lại lấy họ em?” Kiều Hoa kinh ngạc nhìn anh.
Cô nhớ không lầm hiện tại là thập niên 80 mà, cô còn chưa nghe qua thời buổi này có nam nhân nào chủ động để con mình mang họ vợ, không phải đây là “phản” phong kiến sao?
Hơn nữa, thật ra Kiều Hoa không nghĩ tới vấn đề con mai họ ai, cô đã chấp nhận việc đứa bé mang họ Từ.
“Minh Minh họ Kiều, nếu em trai hay em gái mang họ Từ, tính cách thằng bé mẫn cảm như vậy, lỡ đầu thằng bé nghĩ nhiều….”
Tha thứ cho Kiều Hoa, cô hoàn toàn không nghĩ tới Từ Sơn Tùng sẽ nghĩ tới vấn đề này!
Không thể không nói, Từ Sơn Tùng là nam nhân tinh tế hiếm thấy, anh cực kỳ thận trọng, điều này là không thể phủ nhận a!
“Anh suy nghĩ quá tinh tế, em cũng không chú ý tới điểm này.” Kiều Hoa cười nói, cào cào cằm chồng mình tự như đang nựng.
Từ Sơn Tùng ngẩng cổ lên, khẽ cười ra tiếng, ôm lấy eo cô, gác cằm lên hõm vai cô, “Không có cách nào khác, Minh Minh quá mẫn cảm, rất nhiều phương diện cần chú ý một chút.”
Hơn nữa cậu nhóc đã từng bị bắt cóc một lần, đối với trạng thái tinh thần của con trai Từ Sơn Tùng đặc biệt chú ý.
“Vậy ba mẹ anh không phản đối sao?” Thời buổi này các bậc phụ huynh rất chú trọng đến việc đặt tên này.
Từ Sơn Tùng cười nói: “Không sao cả, chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu.”
Nam nhân này đúng thật là………Lúc trước kết hôn anh không hỏi ý kiến ba mẹ trước, hiện tại lấy tên cũng làm theo cách cũ.
Ở điểm này, Từ Sơn Tùng là đứa con “phản nghịch” tiêu biểu.
Bất quá dưới góc nhìn của Kiều Hoa thì lại khá tốt.
Vợ chồng sống với nhau, sống sao cho mỗi ngày trôi qua đều thoải mái, nếu cứ chú ý tới sắc mặt của ba mẹ mãi, chẳng lẽ hai vợ chồng không được làm theo ý thích của mình sao?
Kiều Hoa cảm thấy may mắn vì cô và Từ Sơn Tùng sống xa cha mẹ, tuy rằng vẫn có mâu thuẫn nhưng rất ít.
Kiều Hoa: “ Ân…Để tính sau, nếu có thể thì cùng lấy tên em. Em thật sự không có biện pháp nào để Minh Minh đổi thành họ anh, để hai người giống nhau.”
Từ Sơn Tùng: “Được.”