“Kia, cũng chưa chắc, hiện tại, mọi người đều là lấy đồ về nhà làm. Nếu em mở nhà mấy, em phải thuê những người làm toàn thời gian, nhưng mà đa phần em nghĩ xem trong những người này có mấy người có thể làm toàn thời gian? Đại bộ phận mọi người đều làm thêm, bọn họ sẽ không bỏ công việc chính của mình.”
Nếu Kiều Hoa mở nhà xưởng thì cũng chỉ có mấy người như Tiểu Chu, Tiểu Cao mới làm toàn thời gian được, vì bọn họ không có công việc ổn định để trang trải cho cuộc sống.
“Ân, đúng như thế, đến lúc đó rồi nói, dù sao thì hiện tại em cũng chưa có khả năng mở nhà xưởng đâu.”
Ngô Quế Phương lắc đầu, kiên định nhìn cô, “Ngày đó sẽ tới, nhất định tới. Hai vợ chồng em làm không ít chuyện tốt, ông trời nhất định phù hộ cho hai người!”
Kiều Hoa cũng cười: “Chỉ mong là như vậy.”
“Mẹ ơi! Anh Đào Đào cho con bánh! Con chia cho mẹ một nữa.” Bên này đang trò chuyện, bỗng nhiên Kiều Minh từ căn nhà Trần gia ở đối diện chạy vụt ra như một cơn gió, giơ miếng bánh trong tay.
“Lại tới nhà anh Đào Đàng cọ đồ ăn sao?” Con trai cô hiện tại rất thân với Trần Cảnh Đào, so với Trần Cảnh Khang còn thân hơn.
Dù sao thì Cảnh Khang cũng chín tuổi lớn hơn Kiều Minh rất nhiều.
Còn Cảnh Đào chỉ lớn hơn Kiều Minh hai tuổi, đều là tuổi đi học nhà trẻ, cho nên có nhiều đề tài để nói.
Hai đứa nhỏ này đều từng bị bọn buôn người bắt cóc cho nên từ đó càng thêm thân, trở thành bạn tốt.
“Ân! Dì Tống kêu con qua nhà ăn bánh, con liền đi. Cái này là anh Đào Đào cho con, anh nói cho con cái lớn nhất.” Anh Đào Đào đúng là người tốt, đem bánh to nhất đưa cho nhóc.
“Trong nhà chúng ta còn có mứt táo đó, con cầm chia cho anh Đào Đào đi.” “Dạ được ~ Con lựa cái ngon nhất cho anh Đào Đào! Buổi tối con còn muốn mời anh lên đằng trước xemTV!” Xoay người, xoắn nhỏ nhảy nhót đi vào nhà.
Nhìn thân ảnh nhảy nhót vui vẻ kia, Ngô Quế Phương che miệng cười, thở dài, “Đứa nhỏ này…Nếu không tìm về được, đừng nói là em, đến chị còn cảm thấy hậm hực.”
Thật tốt a, may mắn là ông trời có mắt.
“Trở về nên khen thưởng chồng em cho thật tốt.” Ngô Quế Phương trêu ghẹo.
Kiều Hoa cong môi, gương mặt hơi nóng lên.
Khen thưởng, sao có thể không được, hiện tại mỗi tối cô đều đáp ứng yêu cầu của Từ Sơn Tùng.
Sau đó, cầu gì ước thấy, kết quá chính là ~
“Nôn ~”
Kiều Hoa: “???”
“Sơn Tùng, em không phải là mang thai rồi chứ?”
Thời điểm Kiều Hoa nói ra suy đoán này đã sáu giờ chiều. Cả nhà vừa mới ăn cơm xong, Từ Sơn Tùng đi giặt quần áo còn Kiều Hoa đi rửa chén.
Kết quả là, mới ngửi mùi của nước rửa chén, cô trực tiếp nôn ra.
Bởi vì mới ăn cơm xong, cho nên nôn ra không ít. Từ Sơn Tùng gấp đến độ phải mang cô đi tới bệnh viện, kết quả là Kiều Hoa lập tức ngăn anh lại.
“Từ từ ~” Cô có chút buồn bực, “Sơn Tùng, anh nói xem, em có mang thiệt không?”
Mang thai? Nôn nghén?
Nhớ tới khoảng thời gian này, tần suất sinh hoạt của hai người tăng lên không ít, cơ hồ chỉ cần Kiều Minh không ở, đều sẽ hoạt động cái kia…Tần suất cao như vậy, hẳn cũng nên nảy mầm hạt giống rồi đi?
“Đi! Đi kiểm tra!” Không cần nói nhiều, bác sĩ nói mang thì mới tính là mang thai, không cần đoán.
Thập niên 80, vẫn chưa lưu hành máy siêu âm, đi bệnh viện, bác sĩ nghe Từ Sơn Tùng nói vợ nhà mình hình như mang thai, vị bác sĩ liền thuần thục lấy ra cái ống nghe, đeo nút tai nghe vào, đầu ống nghe thì rà trên bụng Kiều Hoa.
Lâu lâu ấn ấn vài cái trên bụng, thật ra thì cũng có chút cảm giác.
Lúc này trong phòng bệnh an tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe được.
Ấn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, nhẹ nhàng ấn xuống một chút.
Kiều Hoa nhịn không được cười ra tiếng.
Sau đó, bác sĩ cùng chồng cô dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn cô, tức khắc, Kiều Hoa cảm thấy hơi quê 囧:
“Có, có chút ngứa……”
Bác sĩ: “...........”
Từ Sơn Tùng ấn bả vai Kiều Hoa, mặt mày hơi nghiêm túc, ôn nhu dặn dò cô, “Vợ, em đừng lộn xộn, để bác sĩ tìm tim em bé.”
“Mẹ đừng có cựa quậy, chúng ta phải nghe lời chú bác sĩ.” Ngay cả Kiều Minh cũng “giáo dục” cô.
Kiều Hoa vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, an tĩnh chờ đợi, không dám lỗ m ãng nữa.
Bác sĩ đeo ống nghe lên tiếp tục kiểm tra, không chút hoang mang mặc dù người bên nhân thì thập phần nôn nóng.
Khi hai vợ chồng Kiều Hoa nóng như lửa đốt thì bác sĩ mới lên tiếng.
Vị bác sĩ chầm chậm tháo tai nghe, nói: “Không có vấn đề gì, xác thật là mang thai.”
Sau đó xé một tờ giấy, dùng bút máy viết mấy chữ, rồi đưa cho Từ Sơn Tùng: “Mấy thứ này đừng cho mẹ bầu ăn, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận, cho ăn đồ dinh dưỡng nhiều vào.”
Từ Sơn Tùng đang ngây như phỗng cũng không biết có nghe được bác sĩ dặn dò gì không!
Ba mươi năm sau, bác sĩ thường sẽ dặn người chống là đừng cho ăn quá nhiều, tránh cho đứa trẻ trong bụng quá lớn mà khó sinh. Còn hiện tại, bác sĩ lại dặn cho mẹ bầu ăn nhiều đồ bổ, có thể thấy rõ sự chênh lệch của khoa học.