Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Seimon, em sao vậy? Vẻ mặt em làm anh cảm thấy như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy"
Tôi và Seimon đang đi mua sắm vài món đồ để chuẩn bị cho vụ giáp mặt với Vua Biển Cát, song con bé không tỏ ra thích thú như lúc mới đến. Không lẽ con bé chán đi mua sắm cùng tôi rồi ? Tim đập thình thịch
"Nii-sama...chắc chắn thứ James cần là nhà thờ cần là Trái Tim của Sâu Cát Khổng Lồ chứ?" (Seimon)
"Eh? Ừm, anh chắc chắn mà. Có chuyện gì sao?"
"Trước đây, lúc còn nguyên cứu ma thuật với các loại dược liệu, nhiều loài quái vật sở hữu các bộ phận có thể điều trị rất nhiều dạng bệnh cụ thể, thậm chí chấm dứt nhiều loại dịch hại. Từ loài rồng đến những loài nhỏ bé như Slime, em đều đã học qua, tất nhiên là cả Sâu Cát Khổng Lồ" (Seimon)
Seimon khoanh tay lại. "Trái tim của Sâu Cát Khổng Lồ là bộ phận vô dụng thứ hai trong cơ thể nó", con bé nói vậy.
"Vô dụng thứ hai? (Còn thứ vô dụng nhất sao?)"
"Đúng vậy, tim của Sâu Cát Khổng Lồ gần như không cần làm việc, đơn giản vì nó không có mạch máu, Sâu Cát Khổng Lồ hô hấp qua da và hấp thụ không khí ngay tại lớp mạch ma lực nằm dưới lớp da đó. Thậm chí chúng nó thể tự nôn ra tim của mình ấy chứ" (Seimon)
Tôi hiểu Seimon đang thắc mắc điều gì rồi. Nếu mọi thứ thực sự đúng như Seimon nói thì yêu cầu của Nhà Thờ đối với James thật đáng quan ngại. Đó là một yêu cầu khó khăn song kết quả thu được gần như bằng . "Gần như" đấy, vì nó là vô dụng thứ mà.
"Chúng ta nên báo cho ông ta về việc này không, Nii-sama?" (Seimon)
Tôi đắn đo một lúc rồi lắc đầu.
"Đó là việc của James và nhà thờ. Trước hết thì nó không ảnh hưởng gì tới chúng ta cả, anh không muốn ông ta bắt đổi ý và hủy bỏ vụ trao đổi này, hãy tránh xa rắc rối ít nhất là sau khi giành lại được Alisha và Tina đã"
"Em hiểu rồi" (Seimon)
___________________
Tôi và Seimon trở lại cổng phía nam thành phố. Sonomi cùng Ichigo đã đứng chờ chúng tôi sẵn ở đó.
Trông hai người họ không vui lắm.
"Hai người muộn rồi đó" (Sonomi)
"What? Tôi đi chuẩn bị nguyên liệu lẫn trang bị chưa được nửa tiếng mà"
"Xin lỗi...Cô ấy đang bực mình về Kel xuất phát trước chúng ta" (Ichigo)
"Eh? Kel? Ai vậy?" (Seimon)
"Cái tên cao to đã cãi lộn với Kaga-san ở trong Tòa Công Hội ý. Tôi nghe mấy nhóm Mạo Hiểm Gia quanh đây nói rằng hắn tên là Kel, vài năm trước hắn đến thành phố này và tổ chức một nhóm tên là Dũng Giả Vô Danh. Từ đó tới giờ hắn lập không biết bao nhiêu công về chặn đánh những vụ cướp, bảo vệ người lành và giết hết những kẻ mang tội đồ nguy hiểm" (Ichigo)
"Vừa nãy hắn vừa đi ngang qua đây, vừa nhìn mình vừa cười. Hắn bảo: 'Nếu nhóm của cô thất bại, tôi cũng sẽ không ngại hoan nghênh cô gia nhập nhóm sau khi nhận lời xin lỗi từ tôi đâu'. Làm như tôi thèm lắm ý" (Sonomi)
"Vậy nên con nhỏ này mới càu cạu việc tôi đến muộn vài phút hử?"
Tôi nhảy vài bước khỏi bậc đá lớn trước cổng, ngó trước ngó sau một chút. Khi chắc chắn không có người lạ nào đứng quanh đó, tôi lập tức kéo chiếc xe bán tải ra khỏi |Rương Đồ|.
[Rầm]. Một lớp bụi cát bắn lên khi chiếc xe rơi xuống mặt cát.
"Chúng ta chắc chắn sẽ đến trước nhóm bọn chúng, đừng lo lắng gì cả"
Vẻ mặt bớt đi phần nào lo lắng hiện lên bởi Sonomi. Cả Ichigo cũng vậy, nhưng trông cậu ta lại bắt đầu hơi khó chịu với tôi.
Cả nhóm nhanh chóng nhảy lên xe và phóng đi trước khi người gác cổng quay trở lại.
"Nii-sama, em có cầm theo bản đồ nè" (Seimon)
"Ừ, anh cũng xem qua rồi. Dự tính là chúng ta sẽ đi hơn nửa ngày trời nếu chỉ di chuyển bằng xe ngựa thông thường đấy, tức là từ giờ tới chiều trưa ngày mai nếu ta đi bằng xe ngựa"
"Vậy còn chúng ta?" (Sonomi)
"Tầm vài giờ đồng hồ thôi"
Cả Sonomi lẫn Ichigo đều tỏ ra kinh ngạc. Dù họ biết một động cơ xe chắc chắn sẽ hoạt động tốt hơn một con ngựa, nhưng nhìn thấy sự chênh lệch này họ vẫn cảm thấy như mình vừa biết một điều mới mẻ.
Thời gian bắt đầu chuyển dần về đêm. Mặt trời đã lặn làm nhiệt độ mặt đất giảm xuống nhanh chóng. Không khí từ nắng nóng gay gắt đã chuyển thành lạnh lẽo khô hanh trong chưa đầy một giờ đồng hồ.
Hiện tại chúng tôi vẫn chưa thấy được nơi cần đến. Dựa vào bản đồ lẫn la bàn thì chắc chắn tôi không thể lạc được, nhưng tôi quyết định nghỉ lại ở một khu đá đỏ cạch gần m với lộ tuyến chính.
Tiện thể thì chúng tôi cũng muốn tắm rửa và ăn uống một bữa.
Giao việc nhóm lửa cho Ichigo và dựng bếp cho Sonomi, tôi cùng Seimon sẽ chuẩn bị nguồn nước và chỗ tắm tạm thời.
"Order-Thao túng!"
"Ma thuật sáng tạo-Thủy Long!" (Seimon)
Tôi tạo ra một cái hố khá lớn, rộng m nhưng sâu chưa tới m. Bọc lại thành hố là những viên đá tròn trịa, đợi Seimon đổ đầy nước vào trong cái hố rồi dựng lên những bức tường đá lớn quây thành hình tròn xung quanh, tôi đã tạo ra một cái bể tắm tự nhiên hoàn hảo.
"Nii-sama, em chuyển nó thành nước nóng được chứ?" (Seimon)
"À, được rồi, nghe tuyệt đó chứ"
Một cái bể tắm nước nóng tự nhiên hoàn hảo.
Chúng tôi trở lại chỗ lửa trại và nhận ra Sonomi và Ichigo cũng đã hoàn thành phần việc của mình.
"Cái gì đây?"
"Bọ cạp bỏ nọc hầm xương rồng, món ăn gia truyền của nhà tôi đó~" (Sonomi)
Nó trông giống dụng cụ tra tấn thính giác lẫn thị giác gia truyền thì đúng hơn đó, mẹ trẻ. Tôi lắc đầu ngao ngán.
Bên phía Ichigo thì có vẻ ngược lại. Cách cầm chảo điêu luyện cùng động tác đảo tay như một đầu bếp cao cấp làm cậu ta toát lên hào quang của một nữ công gia chánh. Giờ thì tôi có thể hình dung ra đôi này mà sống với nhau thì ai sẽ là "vợ nhà" rồi.
"Xong rồi đây, Ớt đỏ xào tiêu chấm mù tạt" (Ichigo)
Tôi rút lại tất cả những gì vừa nói về thằng này và liệt nó vào top nhân vật không bao giờ được bước chân vào cửa bếp.
Thứ này sẽ làm một con rồng phải tự sát vì không chịu nổi thảm họa ẩm thực mất.
"Tóm lại là hai đứa bây không tìm được cái gì ăn chứ gì?"
""V...Vâng""
"Vậy thì cấm có tắm trước, anh mày với Seimon sẽ dùng nước nóng đầu tiên"
""....Eh?!!!""
Cuối cùng thì tôi vẫn là người phải chuẩn bị đồ ăn cho cả nhóm. Seimon cũng trổ tài nấu nướng của mình trước sự nể phục của hai người bạn học.
Ăn uống xong xuôi, tất nhiên, theo lượt thì tôi và Seimon sẽ được tắm đầu tiên.
Vì không phải nguồn bể tắm công cộng nên bỏ qua việc dội nước lạnh lên người trước, tôi thả mình thẳng vào trong bể nước nóng.
"Ha~! 'Kimochi'..."
Thoải mái thật. Giữa không khí khô lạnh thế này mà được tắm nước nóng thì còn gì bằng. Tôi nhớ lại lần đầu được ngâm mình trong suối nước nóng cùng Alisha và Tina.
"Alsha, Tina! Nước vừa lắm đó..."
Tôi cố tình nói vậy. Dù thừa biết hai đứa không ở đây nhưng tôi vẫn muốn nói vậy.
"Nii-sama? Em vào được chứ?" (Seimon)
"Seimon? À, nếu em muốn"
Seimon cười vui vẻ và bước vào cùng chiếc khăn tắm trắng xóa quấn quanh mình. Con bé rửa người trước bằng ma thuật của mình rồi ngồi vào bể nước nóng cùng tôi.
Chiếc khăn tắm trắng thấm nước và bắt đầu trở nên trong suốt, để lộ ra tất cả thân hình của Seimon. Dù không phải lần đầu được chứng kiến tuyệt tác của tạo hóa nhưng tôi thực sự không thể rời mắt được.
"Nii-sama đang buồn phải không?" (Seimon)
"Ừm, nếu em cũng đã biết rồi, thiếu hai đứa nó bỗng nhiên cảm thấy buồn thật"
"Em chắc chắn chúng ta sẽ tìm lại được hai em ấy thôi, bản thân em dù trước đây em chưa quen biết Alisha, Tina lâu bằng Nii-sama, nhưng em luôn coi hai đứa như chị em của mình vậy" (Seimon)
Seimon ôm lấy người tôi. Con bé đẩy người lên trên và hôn tôi.
"Vậy nên em hiểu Nii-sama cảm thấy thế nào mà, Nii-sama đừng buồn nữa nhé" (Seimon)
"Ừm, cảm ơn em, Seimon"
Tôi ôm lấy con bé vào ép sát hai cơ thể vào nhau. Chúng tôi nhìn nhau đắm đuối rồi khóa chặt hai bờ môi của nhau lại.
Cơ thể Seimon run lên mỗi khi tay tôi vuốt nhẹ xuống làn da mịn màng của con bé. Không ngờ Seimon vẫn nhạy cảm như vậy. Một ý thức nào đó của tôi vùng dậy và khiến tôi muốn ở trên con bé.
"Nii-sama?" (Seimon)
"Anh tới đây"
"K-khoan...khoan đã-Ah~!!"
Well, Tôi sẽ để phần còn lại cho mọi người và hai đứa đang trốn bên ngoài kia tưởng tượng.
_________________________________________
(Art của tác giả)