Không để ả đội trưởng kịp phản ứng với lời cảnh báo. Kaga ném thanh kiếm ánh sáng lao thẳng vào mặt ả ta.
[Xoẹt!!]
Một vệt máu đỏ đọng lại dưới khóe mắt dù ả đã dùng |Quang Tốc| để né tránh, làm ả phải trợn mắt lên kinh ngạc.
"Tại sao? Quang Tốc của ta có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng cơ mà?"
Kaga không nói gì nữa. Thật vô lý khi nói hết ra nhược điểm của đối thủ.
Ả tóc đen đáng ra có thể băm vằm cậu ra thành vụn nếu ả thực sự có thể di chuyển ở tốc độ ánh sáng. Có khả năng con mụ này chỉ chơi đùa với cậu, nhưng qua vết thương thanh kiếm để lại trên mặt ả, cậu hiểu ra điểm thiếu sót của Kĩ năng |Quang Tốc| ấy.
Nó không phải khả năng bị động, một khi kích hoạt là có thể di chuyển nhanh như ánh sáng. Nó còn dựa vào tốc độ phản xạ của người dùng. Phản xạ càng nhanh, tốc độ càng gia tăng.
Khi lao đi ở tốc độ cao như vậy, việc muốn dừng lại ở một điểm, thực hiện một động tác nào đấy mà tốc độ phản xạ chậm hơn tốc độ di chuyển thì, không khác gì uống say mà phi xe trên đường cao tốc cả. Vậy nên, bản năng sinh tồn của cơ thể sẽ tự động điều chỉnh tốc độ di chuyển của |Quang Tốc| xuống.
Ban nãy, cậu còn nghe thấy ả nói "Chậm quá", trước khi bị chém vài chục nhát vào cơ thể, nên có thể hiện tại ả chỉ nhanh xấp xỉ Âm Thanh là cùng.
Có lẽ vì quá tự tin vào Kĩ năng này mà ả ta không nhận ra rằng chính tốc độ phản xạ của mình làm cho bản thân chậm hơn khả năng thực sự của |Quang Tốc|.
Vậy thì không khó gì để đánh bại ả này cả, hãy mau chóng hành động trước khi ả nhận ra nguyên nhân. Kaga hít sâu một hơi rồi chẳng nói, chẳng rằng, lao tới với thanh kiếm ánh sáng trong tay.
"Thanh kiếm đó không giúp ngươi nhanh hơn đâu, thằng nhãi"
Hai thanh vũ khí va chạm mạnh vào nhau. Song, thanh kiếm ánh sáng bị cắt gọn như bông gòn chỉ bằng một chém của thanh kiếm bạc. Kaga mặc kệ điều đó, cậu tiếp tục tạo ra hàng đống vũ khí từ ánh sáng xung quanh và đọ lại mọi đường kiếm của ả tóc đen.
"AHHHHH!"
Một đường kiếm bổ thẳng xuống như các Samurai được ả thực hiện hoàn hảo khiến Kaga phải dùng hai tay bắt lấy lưỡi kiếm bằng thế "bắt kiếm tay không".
Cậu nghiêng cổ tay, hất lưỡi kiếm sang một bên và để nó chém bay toàn bộ phần phần cột buồm của cả con tàu chở hàng lẫn Argo.
Nắm chặt vào không khí như thể đang cầm một thanh kiếm ánh sáng gì đấy, Kaga vung một đường dọc theo sống kiếm của ả sát thủ khi ả chưa kịp nhấc thanh kiếm bạc lên. Động tác bất ngờ ấy làm ả sợ hãi, lấy hết sức rút thanh kiếm lên. Xoáy người qua trái, dùng cả lực xoay cơ thể lẫn tốc độ tay để vung thanh kiếm bạc, ả đỡ trọn đòn của Kaga.
"Cái-"
"Haha"
Không có một âm thanh va chạm nào vang lên. Toàn thân thanh kiếm của Kaga tan ra thành các đốm hạt sáng rồi biến mất, nhưng người nở nụ cười lại chính là cậu.
Dường như chỉ chờ đợi giây phút này, một cây thương ánh sáng phóng vọt đi, để lại vệt trắng hằn lên trên không khí. Nhắm thẳng vào cổ ả đội trưởng.
|Quang Tốc| ngay lập tức được kích hoạt, ả cố né sang bên phải của cây thương, nhưng nó đã khoan một lỗ xuyên qua vai, đốt cháy da thịt ả ngay khi nó vừa vụt qua. Kaga không dừng lại, cậu lập tức nắm lấy thân cây giáo, biến nó một con con dao găm rồi đóng mạnh một nhát, xuyên qua chân ả và cắm thẳng vào sàn tàu.
"Gah!"
"Né đằng trời!"
BaMMM!
Kaga |Cường Hoá| cơ thể mình rồi tung một cú đấm thẳng vào bụng ả, mạnh tới mức hình nắm tay của cậu in sâu cơ bụng ả, khiến ả ói ra bằng hết tất cả những gì có trong dạ dày. Ả rên lên với vết bỏng đã khoét thành lỗ trên cơ thể mình rồi ho sặc sụa vì dòng nước dịch dạ dày trào lên miệng.
Cậu cũng không quên làm một cú UpperCut thẳng vào mồm ả, khiến ả phải nuốt lại toàn bộ những gì sắp trào ra ngoài.
"Không thể nào...đội trưởng đang bị áp đảo"
"Mọi người, chúng ta phải lên giúp đội trưởng!"
"Dừng lại! Hắn ta quá nguy hiểm, chúng ta không thể kéo dài trận đấu, việc đó sẽ càng làm hắn có nhiều cơ hội đánh bại chúng ta"
Kaga bình tĩnh lại một chút. Cậu rời mắt khỏi đám người trước mắt và quay về phía cô bé đang bị xích lại trước cột buồm chính.
"Chờ anh nhé, anh sẽ giải quyết việc này nhanh thôi"
Cậu chầm chậm đưa hai tay lên rồi bẻ răng rắc từng khớp một. Có vẻ như Kaga có ý định kết thúc vụ này, nhưng trước đó cậu muốn trừng phạt những kẻ đã dám đụng vào những cô bé mà cậu trân trọng.
"Hắn phân tâm rồi! Tiến lên, làm theo kế hoạch và để đội trưởng kết liễu hắn"
"Không! Ta nói là dừng lại-"
Chẳng kịp ngăn cản nữa, toàn bộ số sát thủ bỏ qua cảnh báo của ả tóc đen rồi đưa mục tiêu tấn công thẳng vào Kaga.
Lại như lần trước, một lưỡi dao đâm trực diện vào mặt cậu. Đỡ lại nó và cậu sẽ tiếp tục nhận một nhát nữa thẳng vào sườn. Cố ngăn lại nó và cậu sẽ bị chém vào lưng....Tất nhiên, đám sát thủ không đần độn tới mức dùng lại một kiểu tấn công phối hợp.
Ngay thời điểm hiện tại, mọi chuyện cứ như diễn ra cứ như từ trên trời rơi xuống vậy,..kể cả việc Kaga đang bóp cổ đứa đầu tiên tấn công cậu.
"Cái gì-?"
"Ngươi cho rằng ta sẽ rút kinh nghiệm từ lần đầu và tấn công lên trên thay vì bên phải hoặc trái nên mới lựa chọn bám sát mặt sàn đúng không? Khôn ngoan đấy, nhưng làm ơn lần sau hãy nghĩ tới trường hợp kẻ địch biết được yếu tố chính trong đội hình tấn công của mình...Phải, nếu còn lần sau"
Kaga nhếch một bên mép, cười mỉa mai.
Gây rối trật tự mục tiêu. Đó là yếu tố chính trong đội hình tấn công của đám sát thủ này. Dù sát thủ thường xuyên hoạt động một mình, nhưng để thực hiện một kĩ thuật kết hợp và ra đòn hiệu quả như thế này thì việc yêu cầu số lượng là không thể thiếu.
Kẻ đầu tiên tấn công sẽ làm mục tiêu được chú ý đầu, đó không cần phải là đòn kết liễu, thậm chí hỏa mù cũng được, miễn là kẻ địch chú ý tới mình, ngay sau đó thì phải lui về, để kẻ thứ hai tấn công. Kẻ thứ hai yêu cầu một đòn gây ra chút sát thương, khiến kẻ địch sợ hãi và tập trung về mình, ngay sau đó cũng lui vè và để người thứ ba ra tay.
Cứ liên tục như vậy, hiện tượng "Hoảng Loạn" sẽ xảy ra đối với mục tiêu. Đòn đánh không còn chuẩn xác, phòng thủ một cách sơ xài, mục tiêu sẽ nhanh chóng bị kết liễu bởi đòn cuối cùng. Một lối đánh chiến thuật đơn giản và có hiệu quả.
Kaga có thể nhìn ra chiến thuật này, cũng đơn giản là vì cậu không cần tập trung quá mức tới phòng thủ ở giai đoạn đầu, và thay vào đó là giữ bình tĩnh và tìm cách phản công.
"...Ngắm vào và đập sml từng đứa một, không để chúng nó kịp lui về và mặc kệ những đòn tấn công tiếp theo, xử đẹp tới tận đứa cuối cùng"
Rầm. Kaga đập đứa cậu đang cầm trên tay một đòn "thấy tổ tiên" xuống sàn, khiến cô ta gãy toàn bộ xương cột sống cổ và làm nát vụn tầng dưới, tạo một lỗ thủng lớn trên thân tàu. Mặc kệ sự hoảng hốt của đám sát thủ, Kaga tiếp tục áp sát từng người rồi sử dụng đống vũ khí ánh sáng kết liễu từng người một, nhanh hơn nữa, cậu nghiền nát mọi kẻ địch trong tầm mắt bằng cây búa ánh sáng với cú quất làm dập nát toàn bộ nội tạng của họ. Máu me trào ra từ mọi vết thương trên cơ thể của đám sát thủ.
Một đứa trong số còn sống bị Kaga bóp mạnh vào cổ và giơ lên trên không. Ả nhanh trí cắt đứt cúc áo trước ngực vào làm ánh mắt đẫm lệ nhìn cậu.
Bộ ngực phanh phui nõm nà và khuôn mặt e thẹn đập vào mắt Kaga.
"Làm...ơn...tha cho tôi, tôi sẽ hầu hạ cậu mà, bất kể điều gì"
"Nope"
Chẳng cả buồn bẻ cố ả nữa, Kaga vung tay và đấm một cú trực diện vào khuôn mặt giả tạo ấy. Khiến cơ thể ả xoay , vòng trên không trước khi rơi tùm xuống biển.
"Không ổn rồi, chạy mau, rời tàu ngay lập tức"
"Mơ đi lũ THOT..."
Chia những cây vũ khí ánh sáng thành nhiều mảnh nhỏ, Kaga xả chúng về mọi phía, trừ vị trí cô bé đang nằm ngất. Những "viên đạn" mạnh mẽ nhanh chóng biến những tấm bia thịt trở thành ví dụ của hội chứng sợ lỗ.
Mụ Sát thủ tóc đen với cây kiếm bạc nghiến răng trước cảnh đồng đội bị tàn sát ngay trước mắt mình mà không thể làm gì.
Con tàu đang chìm dần xuống còn ả thì đang cố rút chân ra khỏi con dao phát sáng ghim chân ả vào mặt sàn. Dùng thanh kiếm bạc cắt bay lưỡi dao, ả may mắn thoát khỏi sự tàn sát của Kaga bằng cách nhảy xuống biển.
Nhận ra điều đó và cũng không còn hứng thú khi tất cả những thành viên còn lại cũng nhảy hết xuống biển, cậu lạnh lùng dùng hết toàn bộ số vũ khí ánh sáng lao hết tốc lực xuống biển. Nhanh tới mức cả mặt biển trông không khác gì một tổ ong khổng lồ đang bốc cháy bởi tốc độ ánh sáng thực sự gây ra.
Kaga gỡ xích cho cả cô bé và cất con tàu Argo vào |Rương đồ| trước khi trở lại đất liền.
Bỏ lại con tàu chở hàng chìm dần xuống dưới mặt biển.
___________________________________
"Nii-sama?" (Seimon)
"Seimon? Seimon! Em tỉnh rồi, tạ ơn trời đất"
Seimon vừa tỉnh lại. Hiện giờ chúng tôi đang ở trong một ngôi nhà còn sót lại sau vụ hỏa hoạn ở bến cảng.
Seimon là người tỉnh lại đầu tiên mặc dù tôi cảm thấy nhịp thở Tina và Alisha không giống bình thường cho lắm.
"Uwoa, Kaga-sama, đáng sợ quá!" (Alisha)
"Bọn họ mặc toàn đồ đen, nhìn sợ lắm, Kaga-sama" (Tina)
Seimon vừa tỉnh thì hai cô bé cũng lập tức vùng dậy, sợ hãi, ôm chặt lấy tay tôi rồi mếu máo một cách đáng yêu.
Cả ba vẫn an toàn và không có một vết xước nào.
Tôi cảm tạ trời đất thêm một lần nữa.
"Nii-sama, quần áo Nii-sama làm sao vậy? Chúng cháy vụn hết rồi, cả những vết máu này nữa? Nii-sama đã chiến đấu với thứ gì đó nguy hiểm sao?"
Seimon lo lắng sờ vào tất cả các vết thương trên người tôi. Đau đấy, nhưng cảm giác những ngón tay nhỏ nhắn đó làm cơ thể tôi thật dễ chịu.
Song có cả giác gì đấy không hề đúng tỏa ra khắp căn phòng này. Rằng mọi việc tôi vừa trải qua chưa hề kết thúc.
"Này Seimon, em nhớ vì sao mà mình bị bắt không?"
"Eh? Em bị bắt ư?"
"Em không nhớ chuyện gì xảy ra sao?"
"Etou...Thứ duy nhất em nhớ xảy ra gần đây là, đang nói chuyện cùng Alisha thì một cái bình thủy tinh kì lạ rơi xuống, sau đó em cảm thấy buồn ngủ vô cùng"
"Ra vậy...Em cần cẩn thận hơn đấy, hãy thử tìm một loại ma thuật giúp bản thân phòng chống những loại độc dược như vậy"
Seimon cười hì rồi dụi đầu vào ngực tôi. Bây giờ tôi mới quay sang nói chuyện với hai bé còn lại.
"Thật mừng là hai đứa cũng ổn"
"Kaga-sama, chúng ta về thị trấn thôi, nhà của chúng ta cháy hết rồi"
"Đúng vậy, hãy trở về sớm nhất có thể, em muốn tắm và được ngủ cùng Kaga-sama tối nay"
Tôi cười nhẹ nhàng.
"Sao vậy Tina? Cây cung anh mới tặng cho đã mất rồi hả?"
"Ah? Chết thật, em đã làm mất nó trong lúc ngất xỉu, em sẽ đền lại Kaga-sama mà"
"Được rồi, còn Alisha, cây súng anh làm cho em cũng bị lấy đi phải không?"
"Sá..? Sú..ng? Ah, vâng, cây súng...chắc bọn người xấu lấy mất thật rồi"
Tôi cười lớn. Seimon ngơ ngác nhìn Tina và Alisha với vài nghi vấn mà con bé cũng vừa nhận ra.
Chẳng quan tâm gì nữa, tôi túm cổ áo Alisha và Tina xách lên, đập một cú "Rầm" vào bức tường gỗ.
"Gah!"
"Ưah!"
Ghì chặt hai đứa lên tường nhưng tay tôi vẫn run lên như người bị trúng gió. Một cảm giác lo sợ lại bao trùm lên tôi.
"Seimon...Kích hoạt ma thuật hủy bỏ Cải trang"
"Eh? Kaga-sama? Ngài đang làm gì vậy?"
"Im đi!Thứ nhất! Seimon không hề biết cả việc mình bị bắt cóc, trong khi hai đứa lại hoảng sợ vì điều này. Thứ hai! Alisha không bao giờ xưng hô với tao như vậy! Con bé cũng không sống ở dưới thị trấn hay có bất kì vũ khí cầm tay nào. Thứ ba! Tao chưa từng tặng Tina cây cung nào cả, con bé yêu quí cây cung cũ của nó vô cùng! Và câu đầu tiên con bé đòi hỏi sẽ là một bữa ăn...Vậy nên, hai chúng mày là ai?"
Seimon hiểu ý tôi, con bé lập tức thi triển trận đồ ma thuật, phá vỡ lớp vỏ bên ngoài của "Alisha và Tina giả".
Cơ thể hai đứa bắt đầu phát sáng, và lớn dần lên đến khi tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt.
Là hai con sát thủ của đám vừa nãy.
Bất chợt tôi có thể cảm thấy máu bắt đầu dồn mạnh lên mặt mình. Đến mức tôi có thể cảm thấy độ nóng của da mặt đang tỏa ra khác với bình thường.
"Haha...thất bại rồi"
"Tưởng sẽ thoát đi an toàn cơ, ai dè chỉ hoàn thành được bước cuối...hahaha"
Hai con mụ này bắt đầu cười nói với nhau. Nhìn bộ dạng này thì chắc chắn cả hai đều xác định cái chết nhẹ tựa lông hồng từ khi quyết định cải trang hai cô bé. Chúng sẽ không bao giờ khai ra, thậm chí có thể cắn lưỡi tự sát nếu tôi tra hỏi bằng bạo lực.
Một sự ức chế đang muốn phun trào trong lòng tôi. Mọi tế bào não tôi có lẽ đang gào thét rằng hãy bóp gãy cỗ hai con mụ này đi.
Nhưng tôi phải kiềm chế. Tính mạng và an nguy của Alisha và Tina THẬT đang phụ thuộc vào hai con mụ này. Và nếu nó đấu nhau bằng cái đầu thì tôi cũng phải dùng cái đầu để đấu lại chúng.
"Seimon...Ma thuật Sự Thật và ma thuật Trị Liệu. Thi triển nó lên hai con này"
"Vâng"
Bốn trận đồ ma thuật hiện lên, hào quang màu xanh lục là Trị Liệu, còn vàng nhạt là Sự Thật. Cả bốn trận đồ ôm chặt vào da thịt của hai con mụ giả dạng này.
"Bọn mày đã giấu hai con bé ở đâu?"
"Hahaha, nghĩ gì mà tao sẽ nói-Ven biển, cách tàu chở hàng nửa ngày đi bộ về hướng ElLast....Eh?"
"Hiện giờ hai con bé ở đâu?"
"Làm như bọn tao sẽ nói ý- Chúng hiện tại đã được mang tới chợ đen qua đường ven bờ biển để tránh mọi tầm nhìn của ngươi trong khi ngươi giao chiến cùng những người trên tàu....Hả?"
"Câu cuối cùng đây, Ai là kẻ đứng sau vụ này?"
"Sao bọn tao biết được, là lão già-Một thằng nhóc, một thằng nhóc nhỏ tuổi. Lúc đầu nó tỏ ra bẽn lẽn nhưng ánh mắt của nó khi bắt đầu nói về công việc thì đáng sợ không tin nổi. Nó đã dùng ma thuật để cải trang giọng nói qua liên lạc gián tiếp cho bọn tao trước đây..."
"Sao mày lại bô bô ra hết vậy?"
"Mày cũng thế còn gì?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hai con mụ sát thủ bắt đầu cãi vã nhau. Có lẽ cả hai đều không biết các hoạt động của hai trận đồ ma thuật đang gắn trên cơ thể mình. Tôi đề phòng bằng ma thuật trị liệu phòng trường hợp cả hai nhận ra và cố tự sát...nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.
"Công sức của cả hai đều đổ sông, đổ bể..."
Tôi cười vào mặt hai con ả này.
"Tức là giờ cái chết của cả hai sẽ là vô nghĩa, hiểu chứ?"
"Hả...Ha...Khoan khoan đã...Nếu chúng tôi khai hết ra rồi, cậu không thể tha cho chúng tôi sao?"
"Phải, phải đó, làm ơn, tôi làm vậy cũng vì gia đình nghèo của mình thôi, tôi biết lỗi rồi, làm ơn..."
"Vì gia đình?"
"Đúng vậy-Không, tôi đã tự tay giết họ, bán đồ đạc để kiếm tiền mua trang sức đi gạ gẫm đám trai giàu có ở thủ