Tôi cùng Saphia nhận thưởng và nhanh chóng về biệt thự trước khi mặt trời lên trên đỉnh đầu. Thời tiết thực sự quá nóng.
"Cậu chủ, vừa nãy cậu tuyệt lắm đó! Thần thái khó ai sánh bằng luôn" (Saphia)
"Ăn may thôi, nhưng mà với đống nguyên liệu này, tôi sẽ chờ đợi những món cô chuẩn bị đấy"
"Vâng~!" (Saphia)
Saphia nhảy chân sáo trong khi quay vòng vòng, mặc kệ những giọt mồ hôi đang đầm đìa trên khuôn mặt. Quần áo hầu gái cũng thấm dần nước và nhìn thấy hết những gì ẩn bên dưới lớp vải.
"Cô không mặc áo ngực à—"
[kENg, KENgg, KEng!]
"Gì vậy?"
Một âm thanh như một chiếc chuông kim loại lớn vang lên từ gần bến cảng làm tôi chú ý.
"NyAh, Chúng lại tới rồi" (Saphia)
"Chúng? Có cướp biển sao?"
"Không phải!" Saphia lắc đầu, "Cướp biển sẽ bị Hải Nhân Ngư tiêu diệt trước khi đến được đây, người sử dụng tuyến đường biển gần đây nhất trong tháng gần đây là cậu chủ đấy"
"Đó là tiếng báo hiệu của Mộc Nhân Tộc bị tấn công, xem ra các đoàn buôn bán nô lệ cũng quay lại rồi" (Saphia)
Tôi im lặng.
"Hàng trăm cá thể Mộc Nhân Tộc có thể đang bị giết chóc, đánh đập và giam nhốt như động vật vì họ không có khả năng chống trả" (Saphia)
Mộc Nhân Tộc vốn là tộc yếu đuối, Miêu tộc tuy có tốc độ cao nhưng số lượng cá thể quá ít, các tộc khác cũng sống rải rác, còn con người thì phần lớn đều là nông dân, lái buôn. Dù có đánh lại thì cơ hội chiến thắng vẫn là không.
"Thật là bất bình!" (Saphia)
"Đó là điều tất nhiên"
"Em muốn tự tay đập cho chúng một trận, Mộc Nhân Tộc đối xử rất tốt với chúng ta, em sẽ đá đít từng tên buôn nô lệ xuống dưới biển"
Saphia nổi giận và vung hay tay của mình lên xuống liên tục.
"Nhưng cô chẳng đủ thực lực làm việc đó đâu"
Tôi vỗ bàn tay đánh bộp vào đầu Saphia.
"Chúng ta trở về thôi, dù không bảo vệ họ được nhưng chúng ta sẽ hộ trợ họ sau vụ tấn công mà"
"Vâng..." (Saphia)
______________________
Tôi vừa trở về nhà và được ngay mấy cô hầu gái báo tin là không tìm thấy Alisha ở đâu, làm tôi cuống cuồng chạy khắp nơi tìm con bé.
Sau khi phát hiện Alisha ngủ quên trong một căn phòng cũ trên tầng thứ tư của biệt thự. Vì đống bụi bám đầy quần áo và tóc tai nên tôi quyết định bế con bé vào phòng tắm.
"Ah" (Alisha)
"Xin lỗi, anh chạm vào chỗ nào kì lạ sao?"
"N-ngực em"
Alisha rên lên nhẹ nhàng.
Con bé thở mạnh và quay người lại bám hai tay vào người tôi với cơ thể trần trụi.
"Chủ nhân..." (Alisha)
"Sao vậy?"
"Em vui lắm đấy, lâu lắm chúng ta mới được ở riêng với nhau như lúc này" (Alisha)
"Được rồi, được rồi, quay lại để anh gội đầu cho nào"
Con bé không nghe mà vẫn giữ nguyên tư thế, dụi mặt vào ngực áo tôi làm nó trở nên ướt sũng. Không dừng lại, con bé nhìn tôi với khuôn mặt đỏ ửng lên trong khi hai cánh tay nhỏ nhắn luồn vào bên trong áo tôi.
"A-Alisha?"
"Chủ nhân...mau cởi đồ ra đi..." (Alisha)
Alisha đẩy người lên, ngồi lên đùi và lấy hai tay bám lấy hai bả vai tôi. Trông con bé thật đáng yêu, đáng yêu quá sức luôn.
"Chúng ta làm nhé?" (Alisha)
Làm à? Con bé chưa nói hết nhưng cảm giác như một dòng điện chạy qua người tôi vậy. Một cảm giác kích thích.
"Alisha, anh rất sẵn lòng,nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc của tất cả mọi người, chúng ta không thể thư giãn vào lúc này được"
Hãy chờ đến tối. Tôi nói vậy. Alisha hơi thất vọng nhưng con bé vẫn nghe lời và chấp nhận yêu cầu đó. Dội nốt lượt nước cuối cùng, tôi lấy chiếc khăn khô lau mái tóc con bé.
"Sẵn tiện đây, em muốn đi ra ngoài với anh một chút không?"
"Tất nhiên là có rồi" (Alisha)
________________
Chúng tôi rời nhà tắm, thay quần áo để chuẩn bị cho chuyến ra ngoài. Tôi không nói là đi xem xét tình hình khu vực Mộc Nhân Tộc bị tấn công nên Alisha vẫn tưởng nó là một chuyến đi chơi.
Saphia đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa ở sân trước chờ tôi. Cô ấy trông có vẻ háo hức khi ngồi ghế trước cùng người lái ngựa.
Chúng tôi khởi hành. Do di chuyển bằng xe ngựa và con đường đất cũng bằng phẳng nên chúng tôi mất vài chưa đầy một giờ đồng hồ. Chỉ cần băng qua một con cầu gỗ nữa là chúng tôi để đến nơi.
Thời gian kể từ lúc vụ tấn công bắt đầu tới thời điểm hiện tại là giờ. Theo những gì Saphia kể thì lũ đánh thuê và lũ buôn nô lệ thường chỉ dùng giờ để "thu hoạch" đủ số nô lệ. Tức là cuộc tấn công đã kết thúc một tiếng trước.
"Khó thở quá" (Saphia)
"Tôi tưởng kết thúc rồi chứ, sao khói đen vẫn ngập trong không khí vậy?"
"Không ổn rồi, lũ ngựa đang hoảng sợ, chúng ta phải quay lại" (Người lái ngựa)
"Chủ nhân! Cây cầu cháy rồi!" (Alisha)
Cái gì? Tôi ngoảnh lại hướng xe ngựa vừa đi. Và đúng như Alisha nói, cây cầu đang cháy lên ngùn ngụt, ngăn chúng tôi quay trở lại.
Khói đen ngày một dày đặc xung quanh, mọi người bắt đầu ho liên tục và tầm nhìn cũng không được rõ nữa.
Tôi tỳ hai tay vào ghế, co gập một chân lại và thực hiện một cú sút cao, đá tung nóc xe ngựa. Nghiêng người chuyển trọng tâm cơ thể vảo vai trái, tôi tung một đấm thẳng lên trời.
"Order—Impact!"
Xung kích lập tức thoát ra khỏi tay tôi, xé rách lớp khói và tạo thành một cột đen xì giữa trời. Lượng khói còn lại cũng nhanh chóng bị hút vào cột khí và tan biến trên bầu trời.
"Ma-ma thuật gió?" (Saphia)
"Không, tôi chỉ tạo ra một vùng có áp suất thấp hơn xung quanh, và theo tính di chuyển của áp suất, lượng khói đen xung quanh cũng bị hút vào và được đưa lên trên thôi"
"Em chẳng hiểu gì cả" (Saphia)
"Kệ nó đi! Mau cầm lấy một vậy gì đó làm vũ khí nhanh lên"
"Chủ nhân, có chuyện gì sao?" (Alisha)
"Lượng khói đen quá nhiều, cây cầu vừa rồi không thể là nguyên nhân cho lượng khói đó được. Nhiệt độ xung quanh cũng cho thấy nguyên nhân không phải cháy rừng dù chúng ta gần tới khu vực Mộc Nhân Tộc..."
"Vậy là có người mai phục chúng ta!" (Saphia)
"Cẩn thận!"
Tôi túm vào cổ áo Saphia và người lái ngựa một cách đột ngột rồi kéo họ vào trong xe. Vừa lúc một tấm lưới đan bằng xích rơi từ trên không xuống, mắc vào một con ngựa, khiến nó vùng vẫy tìm lối thoát.
Tiếp đó và hàng chục mũi tên đổ xuống vị trí xe ngựa. Tôi chỉ kịp sử dụng sàn xe để biến nó thành một lớp chắn song vẫn để vài tiễn xuyên qua.
"Khô—Không! Tôi sợ! Tha cho tôi"
"Ê, khoan đã! Bình tĩnh lại!"
Người lái ngựa sợ hãi trong khi anh ta trèo lên con ngựa còn lại, đạp gãy thanh gỗ nối xe rồi phi về hướng cây cầu. Tôi không kịp cản lại.
Con ngựa gần phi đến nơi thì cây cầu cháy làm nó hoảng sợ mà dừng lại đột ngột, khiến người lái ngựa bay thân thẳng vào đám cháy. Anh ta kêu gào và vẫn tiếp tục chạy, nhưng chưa đến được đầu bên kia thì câu cầu cháy mất thanh chống chính khiến cả anh ta cùng cây cầu rơi xuống dòng nước siết.
"Anh ta...chết rồi..." (Saphia)
Saphia bắt đầu run rẩy. Từ trong lùm cây, những tiếng cười khằng khặc cùng những bóng người cao lớn xuất hiện.
"Haha, chúng mày nhìn này, bọn nó thực sự xuất hiện"
"Bữa nay vớ bở rồi!"
"Hàng hiếm luôn đấy, lão già đó nói đúng thật"
"Mà hình như có thêm một con này"
Một lũ được trang bị giáp ngực tác chế với giáp lưới và gia cố da thú xung quanh bụng. Kiếm dài và khiên nhỏ, không mũ giáp. Giày da với đế bọc sắt. Xem ra chúng coi trọng tốc độ chiến đấu.
Chúng liên tục chỉ trỏ Alisha và Saphia, mặt tên nào cũng có sẹo ngang dọc. Trừ một tên, trông mặt hắn khá quen, như kiểu tôi từng gặp trước đây rồi thì phải...
"Thằng tân binh?" (Barron)
Mái tóc đen vuốt ngược. Khuôn mặt với chất giọng . Cái dáng đứng ngạo mạn và cách nhìn người khác trong khi ngửa cằm lên. Hắn vừa gọi tôi là thằng tân binh nên tôi cho rằng chúng tôi có quen biết nhau trước đây.
"Ai vậy?"
"Cái gì? Mày không nhận ra tao à? Cả mày và con bé Á Nhân đó" (Barron)
"Xin lỗi, nhiều chuyện xảy ra quá, những gương mặt 'ven đường' tôi không nhớ hết được"
"Đệch! Mày đang khinh thường tao đấy à?" (Barron)
Hắn nổi giận rồi. Vì lí do gì đấy mà tôi cảm thấy không cần lo lắng về tên này.
Thấy tên đồng đội bỗng dưng sửng cồ lên với tôi, lũ lính đánh thuê kia bắt đầu nói chen vào.
"Mày quen nó à?"
"À ờ, trước đây tao gặp nó khi làm nhiệm vụ của lũ Công Hội" (Barron)
"Ồh ồh, là đồng đội cũ của mày à?"
"Không, nó là lớp tân binh dưới tao" (Barron)
"Xấu số cho nó rồi, gặp chúng ta ở đây"
"Bọn mày tính giết nó à?" (Barron)
"Ô, tất nhiên rồi, con nhỏ Á Nhân gọi thằng đó là Chủ nhân, đó chắc chắn là nô lệ của thằng đó, không giết nó thì nó báo cáo Công Hội là ăn truy nã đấy"
"Không thể bắt nó im lặng sao?" (Barron)
"Cât lưỡi nó thì nó dùng tay viết, chặt tay nó thì nó dùng chân viết, chặt chân nó thì không phải làm nó sống khổ sở hết phần đời còn lại sao? Giết nó là giúp nó đấy"
Tôi im lặng nghe lũ bại não bàn luận với nhau.
"Được rồi, giờ gô cổ con Á Nhân rồng lại, tao sẽ lo thằng nhãi kia"
"Chờ đã, mấy người biết cô chủ, cậu chủ là ai không? Họ là Chủ vùng đấy, chưa kể cô chủ còn là quí tộc—" (Saphia)
"Nghe đây con đần, mày nghĩ cái danh quí tộc Á Nhân ấy liên quan tới bọn tao à? Chúng bay chỉ là lũ động vật biết nói, bày đặt cao quí như con người"
Saphia bị kích động khi lũ lính đánh thuê nhắm đến Alisha và tôi. Cô ấy tiến lại gần và bị một tên tuốt kiếm ra giơ ngang cổ.
"Cái gì—Bày đặt ư? Con người lẫn Á Nhân đều có lịch sử phát triển như nhau, cái gì mà bày đặt giống con người chứ" (Saphia)
"Mày lắm mồm quá, thôi chết đi"
Tên lính vung kiếm và chuẩn bị chém thẳng Saphia. Lúc này xem ra tôi không thể đứng yên được nữa rồi.
"Order—Thao Túng!"
Tôi nắm chặt vào lưỡi kiếm trước khi nó kịp bổ xuống, khiến nó tan ra thành thể lỏng và bọc nắm tay tôi thành cục sắt lớn.
"Cái khỉ gì vậy??"
"Câm mồm"
Bốp. Tôi tung một cú từ trái sang phải, thẳng vào bộ mặt nát sẵn vì sẹo của tên lính.
"Alisha! Thiêu rụi chúng đi"
Con bé nhanh chóng làm theo. Giơ tay của mình lên quá đầu, một ngọn lửa mỗi lúc một lớn rồi đột ngột co lại là viên đạn lửa xuất hiện trong tay Alisha.
"Vô ích thôi! Chúng ta chuẩn bị sẵn cho các ma thuật liên quan tới Lửa rồi"
"Thủy Thành!"
Những bức tường nước được dựng lên từ những trận đồ ma thuật dưới mặt đất, che chắn cho lũ lính đánh thuê khỏi những viên đạn lửa của Alisha.
Hơi nước tỏa ra mịt mù mỗi khi viên đạn đâm vào bức tường.
"Haha! Vô ích thôi, may mắn là lão già đó dặn dò trước"
"Giờ chẳng ai cứu được chúng bay đâu—"
[BỐP]
Mặc kệ lũ lính gân cổ lên cười lớn, tôi lợi dụng lớp hơi nước và xông vào đấm vỡ mồm từng thằng một.
Có ba tên còn lại nhận ra tôi liền lao tới chém liên hồi. Sử dụng cục sắt to tướng, tôu đập nát kiếm của thằng đầu tiên, quỳ một đầu gối xuống rồi lấy sức nện gãy cẳng chân hắn, khiến hắn ngã xuống đập đầu vào đá và bất tỉnh.
"Chết đi!"
Tên thứ hai bắt chước tôi, lẩn vào đám hơi nước rồi tấn công bất ngờ từ phía sau. Tôi ngả người qua một bên, né thanh kiếm cắm thẳng từ trên xuống, trượt bả vai, đồng thời biến đổi cục sắt đang bọc lấy tay mình thành một chiếc găng kim loại với các khớp nối cử động. Bóp chặt vào cẳng chân vừa gãy của tên thứ nhất, kết hợp một cú xoáy người, tôi dùng cả cơ thể tên đang ngất đập gãy sườn tên thứ hai luôn.
Xác hai tên bay theo quỹ đạo ném của tôi và đâm đổ vài cái cây ở gần đó.
"...Cái gì vậy..." (Barron)
Tên còn lại là đang đứng mà không dám tiến đến là tên vừa nãy tỏ ra quen biết tôi. Hắn run lên đến mức lớp giáp lưới kêu lạch xạch.
"Mày có thật là thằng tân binh đó không vậy?" (Barron)
"Tch, rốt cuộc anh là thằng nào? Nếu tôi thực sự từng gặp anh trước đây thì ít nhất có cái dấu hiệu gì quen thuộc chứ?"
"Mày không nhớ sao? Cái hồi mày đi làm nhiệm vụ đầu tiên khi đăng ký mạo hiểm gia ở Công Hội ấy" (Barron)
"Ta có gặp nhau sao?"
"Gì chứ? Tao là Barron này, là người đứng trên mày và sở hữu chiếc Vòng Trạng Thái siêu hiếm này..."
Barron vừa nói vừa kéo lớp bọc tay ra và để lộ một chiếc vòng gỗ.
Ah! Tôi nhớ thằng cha này rồi. Cái thằng mạo hiểm gia thượng đẳng với trang bị han gỉ "cao cấp" bắt tôi cống nạp vật phẩm nhiệm vụ vào ngày đầu tiên. Nhớ rồi, nhờ cái vòng gỗ của nó mà tôi biết thêm thông tin về cái Vòng Trạng Thái của mình.
Móa. Hoài niệm.
"Chậc...Vậy anh bỏ mạo hiểm gia và tham gia cái lũ não cơ này à?"
"Hừ, Nghề Mạo hiểm gia không đủ để tao sinh lời, nhưng đi làm lính đánh thuê một bữa kiếm được bao nhiêu tiền đấy, mày biết không" (Barron)
"Méo biết, méo quan tâm, vấn đề bây giờ không phải chuyện đó"
Tôi tháo chiếc găng sắt ra và tiến lại gần Barron, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta.
"Sao lũ các người tấn công chúng tôi? Tôi nghe mấy người nói rồi, 'lão già' nào đứng sau vụ này?"
[Crắc!]
"Hiii—AHHHH" (Barron)
"Nói nhanh, không thì ta thay xương màu bằng sắt nung đấy"
"AHHHH, TÔI NÓI, TÔI NÓI, LÀM ƠN ĐỪNG" (Barron)
"Vậy thì nói đi"
"Tôi, tôi không biết lão ta là ai...Nhưng chúng tôi nhận được yêu cầu này gián tiếp qua Ma Cầu của chủ trại buôn nô lệ vừa sáng nay, trước khi chúng tôi trở về sau khi bắt lũ Mộc Nhân thì có ông chủ trại buôn nói là tầm một tiếng đồng hồ nữa sẽ có một xe ngựa trở Á Nhân đắt giá đi qua chỗ này và nó sẽ đánh trả bằng những ma thuật