Tống Vĩnh Cơ hay tin Liễu Ái Liên bị bắt cốc thì nghỉ ngay đến Ái Liên.
hắn liền trở về phòng tìm cô.
Ái Liên đang nhàn nhả uống trà thì thấy Tống Vĩnh Cơ bước vào thì vui vẻ bước tới.
- "Điện hạ ngài về rồi sao? thiếp đang đợi chàng về nghỉ đấy."
Tống Vĩnh Cơ chụp lấy cổ tay Ái Liên xiếc chặt hỏi.
- " Nói, có phải ngươi cho người bắt cốc Linh nhi không?"
Ái Liên đau đớn la lên." Điện hạ, thiếp không có.từ lúc về phủ đến giờ thiếp đâu có ra ngoài, làm sao thuê người bắt cốc tỷ ấy được chứ.
chàng bỏ thiếp ra.
đau quá đi."
Tống Vĩnh Cơ nhìn cô chằm chập rồi đẩy cô ngã nhào xuống đất.
" tốt nhất là đúng như lời ngươi nói.
nếu ta biết được chuyện này liên quan đến ngươi.
thì đừng trách sao ta vô tình." Tống Vĩnh Cơ bước vội ra ngoài.dắt theo người đi tìm Ái Linh.
Liễu Ái Liên nhìn theo với ánh mắt căm phẩn.
"Hâm dọa ta sao? chàng nên cầu nguyện cho ả tiện nhân đó thì hơn.
há há há..."
Tống Vĩnh Thuần dẩn theo Phong Nhất cùng Liễu Đình Thành rời khỏi phủ đi tìm Ái Linh.Đi được một đoạn, Vĩnh Thuần quay lại nói.
- "Đình Thành, đệ đến Thuận Thiên Môn gọi bọn người Bạch Thời Ngôn đến giúp một tay.
phong Nhất ngươi cho thêm người bằng mọi cách nhanh nhất tìm kiếm mọi ngỏ ngách trong thành tìm kiếm bằng được Linh nhi."
- " Rỏ" tất cả đồng thanh rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Vĩnh Thuần đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt lạnh lẻo đầy sát khí như muốn giết người." Dám động đến người của ta.
các ngươi chán sống rồi.
"
Tai một ngôi miếu hoang, Ái Linh từ từ mở mắt ra.
cơn đau lúc nãy vẩn còn.
cô nhăn mặt dùng tay sờ lên sau gáy nhưng tay cô đả bị trói chặt.
cô sợ sệt nhìn xung quanh, thấy có mấy mảnh vở nơi góc tường cô liền bò dậy đi đến nhặt lấy một mảnh vở dựa vào tường rồi dùng nó để cắt dây trói.từ bên ngoài bước vào bốn tên nam nhân thân hình to lớn, mặt mũi đáng sợ.
chúng nhìn cô cười hả hê.
- "Tỉnh rồi à, tiểu mỹ nhân.
nàng mới xinh đẹp làm sao."
Ái Linh hoảng sợ.
"Các ngươi là ai? sao lại bắt ta?các ngươi muốn gì?".
truyen bjyx
- " ha ha ha..
muốn gì à? đương nhiên là muốn cùng tiểu mỹ nhân đây hoang lạc rồi.nàng yên tâm, ta rất biết thương hoa tiết ngọc.
ta sẻ rất nhẹ nhàng.
há há há.."
Ái Linh cố giử bình tĩnh nói chuyện với chúng để kéo dài thời gian.cô nhìn thẳng vào bọn chúng hỏi.
" Ai sai các ngươi bắt ta tới đây?nói đi, bọn họ trả ngươi bao nhiêu ngân lượng ta trả gấp đôi.
các ngươi thả ta ra đi."
- "Tiểu mỹ nhân nàng ngây thơ quá.
chiêu trò của nàng không lừa được bọn ta đâu.
nàng nghỉ xem, vừa được tiền vừa được mỹ nhân như nàng hầu hạ.sao ta phải nghe lời nàng mà thả nàng ra chứ?"
- " Ta là Thuần Vương phi, các người dám động đến một sợi tóc của ta.
Thuần Vương sẻ không tha cho ngươi đâu."
Cả đám người cười rú lên đầy mang rợ.
một tên tiến đến bắt lấy cằm cô bóp mạnh nói." Ta sợ quá cơ, Thuần Vương sao? chỉ là một tên bệnh hoạn đang chờ chết mà củng mang ra dọa ta à.
nàng nên từ bỏ hắn đi.
lảo tử tốt hơn hắn nhiều.
tên bệnh hoạn đó chắc là không thể phục vụ nàng thoải mãi được đâu nhỉ.
vậy để đêm nay lảo tử giúp nàng hưởng chút khoái lạc.đảm bảo sẻ cho nàng sung sướng đến chết...!ha ha ha."
Hắn nhét một viên thuốc vào miệng Ái Linh, ép cô nuốt xuống.Ái Linh hoảng sợ hất mặt tránh bàn tay dơ bẩn của hắn.
cô lùi sát vào góc tường.
ho sặc sụa.
" Ngươi vừa cho ta uống thứ gì?"
Hắn kề sát mặt cô nói." thứ này sẻ giúp nàng hưng phấn hơn ha ha ha"từ bên ngoài một tên thuộc hạ của hắn bước vào.
- " Đại ca, Bà ấy đến rồi."
- " Được, canh giử mỹ nhân của ta cẩn thận." Hắn quay lại nhìn cô." mỹ nhân của ta đợi ta một chút, ta sẻ quay lại ngay.
ha ha ha...."
Bọn chúng bước ra ngoài đóng chặt cửa.
Ái Linh vẩn đang cố cắt sợi dây.
trong đầu cô cứ suy nghỉ không biết ai lại muốn hại cô.
lúc nãy tên thuộc hạ bước vào nói là bà ấy đến.
bà ấy là ai?chẳng lẻ là Tô Yên Hà?nhưng cô đâu có đắt tội gì với bà ta, sao bà ta cứ hết lần này đến lền khác hại cô chứ? Sợi dây trói đứt.
Ái Linh vội vả tháo ra rồi tìm cách trốn ra ngoài.
nhưng cửa đả bị bọn chúng canh giử.
cô đi quanh căn miếu phát hiện phía sau có một cái cửa sổ.
cô mở cửa trèo ra ngoài.
Ra khỏi ngôi miếu.
xung quanh là rừng cây tối đen.
cô cắm đầu chạy nhưng không nhìn rỏ đường nên vấp ngả.
cô đau đớn nhưng vẩn cố gượng dậy.
thuốc trong người cô bắt đầu có tác dụng.
tay chân cô không còn nhanh nhẹn được nửa.
khắp người như có hàn vạn con kiến đang bò làm cô rất ngứa ngáy.
trong lúc thế này, cô chỉ ước gì Vĩnh Thuần có thể xuất hiện cứu lấy cô.
cô thật sự rất sợ.
Bọn người lúc nãy khi trở lại phát hiện cô trốn thoát thì lập tứt tản ra tìm kiếm.
" một lủ ăn hại.
tìm cho bằng được ả cho ta.ả ta trúng thuốc rồi không chạy xa được đâu."
Vĩnh Thuần lật tung cả kinh thành vẩn không tìm thấy cô.
hắn như phát điên lên vì lo lắng.Bạch Thời Ngôn chạy đến báo." Thiếu chủ, ta phát hiện một nhóm sơn tặc vào thành chiều nay.
ta nghi ngờ là do bọn chúng động tay chân vào." Liễu Đình Thành lo lắng.
- "Nếu đại tỷ lọt vào tay bọn chúng thì lành ít dử nhiều rồi."
- " Đại tỷ sao? có chuyện gì mà ta không biết sao?" Bạch Thời Ngôn khó hiểu hỏi.
- "Hôm khác sẻ giải thích với huynh.
chuyện trước mắt là tìm người trước đả."
Tống Vĩnh Thuần hai mắt phừng phừng lửa giận ra lệnh." mau cho người ra ngoài thành lục soát.
bằng mọi cách phải tìm được người về."
Người của Tống Vĩnh Thuần nhanh chóng tìm được ngôi miếu hoang Ái Linh bị nhốt.
nhưng đến nơi đả không thấy người đâu.Vĩnh Thuần nhặt sợi dây dưới đất lên xem sét.
"xem Ái Linh đả trốn thoát.
nhưng nơi đây gần quá nguy hiểm.phải nhanh chóng tìm được nàng ấy."
- "Tất cả mọi người tản ra tìm kiếm nhanh lên".
Ái Linh đi được một đoạn thì bị vấp ngả.
cả người cô giờ đây rất khó chịu.
cảm giác nóng bức khó tả.
cô tự nhéo vào chân mình để lấy lại tỉnh táo.
không để mình mất lý trí.
cô nghe loáng thoáng được bọn chúng đang tìm cô.
cô lại ba chân bổn cẳng cấm đầu chạy.
tên đầu đảng đả nhìn thấy cô.
hắn đuổi đến bắt lấy cô và cười mang rợ.
- " Tiễu mỹ nhân, nàng nghỉ có thể thoát được ta sao? nàng ngây thơ quá rồi."
Ái Linh cố dùng hết sức lực còn lại dãy dụa cầu xin" thả ta ra, ta xin ngươi.
tha cho ta đi".
- "Tha cho nàng sao? ta thấy cơ thể nàng cứ đang mời gọi ta đấy.
nàng đang khó chịu lắm đúng không? để ta giúp nàng thoải mái hơn nhé há há há...".