Đình Nguyệt Hy nhắm chặt hai mắt lại, sắp rồi...!sắp rồi...!nàng sắp được giải thoát rồi...!chỉ cần thân thể nàng va chạm vào mặt đất nữa thôi, nàng sẽ về bên kia thế giới...!
Sẽ không còn đau khổ nữa...!
Hãy để nàng yếu đuối một lần này thôi, duy nhất khoảnh khắc này nữa thôi, có được không?
Kiên cường một đời, nhưng nhu nhược một phút cuối đời...!
Bỗng dưng, xa xa lại vang lên tiếng hô hoán: "Có người từ thành lâu rơi xuống! Có người rơi xuống!"
Sở Cửu Khuynh ngồi trên yên ngựa nghe được tiếng hô lớn của lính canh, bất giác lại hướng mắt về phía thành lâu cao ngất trời, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn trong y phục trắng thuần đang rơi xuống giữa không trung, gần như không thể phân định rõ ràng lắm với những bông tuyết trắng bay bay trên bầu trời, nhưng hắn nhận ra mái tóc màu nâu trà dài buông xỏa, theo gió lớn bay tứ tung kia...!
Người sở hữu mái tóc độc đáo này, trong cung của hắn chỉ có duy nhất một người mà thôi...!
Sở Cửu Khuynh nửa khắc cũng không chần chừ,tim như sắp rơi ra rồi.
"Đồ ngốc nhà nàng! Sao dám làm thế? Nàng ấy không nghĩ đến ta sao?!" Hắn vừa lẩm bẩm, vừa không kiềm chế được cơn run rẩy từ bàn tay đang cầm dây cương ngựa của mình.
Lồng ngực nhói lên liên hồi, hàng lông mày nhíu chặt lại, gắt gao nhìn về phía thân ảnh đang rơi xuống.
Hắn thúc ngựa chạy thật nhanh về phía thành lâu, trên lưng ngựa mượn lực nhảy lên, chân đạp vào hư không mà lại giống như đi trên đất bằng, chúng kỵ sĩ phía sau ngay cả nhìn còn không kịp nhìn kĩ, mới chớp mắt một cái mà hắn đã biến mất rồi.
Khi định thần lại, đã thấy hắn một tay ôm chặt thân ảnh màu trắng kia vào lòng, chậm rãi rơi xuống đất.
Đến khi giày rồng chạm đất bằng rồi, hắn mới nhìn đến gương mặt tiều tụy của nữ nhân đang được mình ôm trong lòng, sao nàng có thể ra nông nỗi này cơ chứ?
"Sao lại thành ra thế này?!Nàng không lúc nào làm ta hết đau lòng."Hắn khẽ nói bên tai nàng, nhưng không nhận lại sự phản ứng.
Thấy điểm bất thường, hắn đưa ngón tay thon dài đặt lên cổ tay nàng, quả nhiên nàng đã nhiễm phải phong hàn, bây giờ cũng đã bất tỉnh mất rồi.
Hắn không do dự cởi áo choàng trên vai xuống, sau khi bao bọc nàng trong lớp bông ấm áp, hắn ngay cả một lời cũng không nói với tướng sĩ đi theo,trực tiếp bỏ lại họ cùng ôm nàng trở về Long Thần điện.
Dù sao ở Phượng Thiên cung lúc này vẫn còn có tang sự, nàng nhiễm phải phong hàn, trở về đó cũng thật không tiện lắm.
...!
Trong Phượng Thiên cung lúc này đã nháo nhào lên hết rồi.
"Nương nương đâu?" Tống Như Quỳnh từ trong tẩm cung chạy ra, trên tay vẫn còn cầm theo đĩa bánh gạo hoa anh đào mà Đình Nguyệt Hy yêu cầu nàng ta làm, gương mặt ẩn hiện nét hoang mang lo lắng.
"Muội cũng không biết, đã sai người đi tìm rồi!" Đàn Diệp Hương cũng hoảng loạn không kém, nương nương luôn ở trong tẩm cung, là một người sống hẳn hoi ra đó, sao có thể nói biến mất là biến mất cơ chứ?
"Tiêu tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ!"Duyên Tuyền chạy đến trước mặt các nàng, thở hổn hển nói: "Bệ hạ...!nương nương...!Bệ hạ...!nương nương..."
"Cái gì mà Bệ hạ, nương nương hả?" Tống Như Quỳnh đưa lại đĩa bánh cho cung nữ đứng cạnh rồi tiến tới trước mặt Duyên Tuyền, "Muội bình tĩnh rồi nói, đừng có gấp a!"
"Là nương nương...!nương nương ở trên thành lâu...!tự vẫn!" Duyên Tuyền lấy lại một hơi, thở gấp từng chập một, nàng ta đã chạy từ tận cổng thành vào trong hậu cung, không đứt hơi chết thì đã may mắn lắm rồi.
"Muội nói cái gì hả?" Đàn Diệp Hương hoang mang hỏi lại, "Nương nương...!nương nương...!tự vẫn?"
"Phải a!"Duyên Tuyền khi nhớ lại vẫn còn sợ hãi đến mức mặt trắng bệch cả ra, "Nếu không có Bệ hạ đỡ kịp...!e rằng...!e rằng...!nương nương đã..."
"Thế bây giờ nương nương ở đâu rồi?" Tống Như Quỳnh rốt cuộc cũng đã định thần lại, nàng ta hướng mắt về phía Duyên Tuyền, trong đôi mắt màu ngọc đỏ phảng phất nét lo lắng không yên.
"Bệ hạ đưa nương nương trở về Long Thần điện rồi..."
Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, nếu đã có Bệ hạ ở bên cạnh, chí ít nương nương nhà các nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì trong một khoảng thời gian.
"Nếu nương nương đã đến Long Thần điện, xem ra Bệ hạ cũng đã hồi tâm chuyển ý rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, ai trở về vị trí của người nấy, tiếp tục công việc của mình đi!" Tống Như Quỳnh hướng mọi người nghiêm giọng phân phó.
"Vâng!" Tất cả các cung nữ không dám cãi lệnh, sau khi hành một lượt lễ rồi mới rời đi.
Mắt thấy các nàng tất thảy đã khuất bóng, Tống Như Quỳnh mới hướng Đàn Diệp Hương nói: "A Hương, muội trở về đại điện đi, qua giờ Hợi thì vào phòng trong gọi tỷ, tỷ ra thay phiên cho muội."
"Muội biết rồi, vất vả cả đêm, tỷ nên nghỉ ngơi sớm chút đi." Đàn Diệp Hương ôn thuận nhún người chào, sau đó mới trở lại đại điện.
Tống Như Quỳnh thấy các nàng đều rời đi cả rồi mới thở hắt một hơi, cất bước trở về phòng.
...!
Long Thần điện.
Sau khi thái y chẩn mạch xong, nói nàng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, hắn mới an tâm cho người lui ra khỏi tẩm điện.
Đình Nguyệt Hy nằm trên long sàng hình tròn, đường kính rộng hơn sáu thước, xung quanh điêu khắc hàng trăm con rồng vàng uốn lượn uy vũ, thập phần quý khí.
Nàng nhíu lại đôi mày thanh tú, rốt cuộc cũng mở mắt tỉnh dậy.
Trước mắt nàng là một mảng mành trướng màu vàng sáng chỉ chuyên dành cho Đế vương, trên vải còn thêu hình rồng uốn lượn kiêu sa...!
...khỏi cần nghĩ cũng biết, nàng đang ở đâu.
Đình Nguyệt Hy cố gắng gượng ngồi dậy, phía trước mắt nàng có rất nhiều màn che rủ xuống đất, tựa như đang tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chiếc giường nàng đang ngồi cực lớn, trên thảm mềm còn thêu hình hắc long uốn lượn uy vũ, trong tẩm điện đa số đều sử dụng màu vàng tươi làm chủ đạo, nến thắp sáng trưng, nhưng cửa sổ lại không hề mở ra, không gian đầy rẫy ngột ngạt này khiến nàng có chút không quen.
Hắn mỗi ngày đều ngủ trên long sàng, trong cái không gian đầy vải ngột ngạt này, liệu thân thể có thể tốt được sao?
Nghĩ đến đây, nàng lại không ngừng lắc đầu cười khổ, nàng quên mất, chỗ hắn dừng lại nhiều nhất chính là Bảo Hương lầu, coi chừng đã rất lâu rồi không ở trong tẩm điện của chính mình.
Còn đang suy nghĩ mông lung, bên tai nàng lại truyền đến một tiếng két cực kì rõ, sau đó là một tiếng rồi một tiếng bước chân hữu lực tiến về phía này.
Khi bức màn cuối cùng được cung nữ vén lên, Sở Cửu Khuynh một thân long bào hắc sắc tiến về phía nàng, dường như là mới hạ triều xong, mũ ngọc trên đầu còn chưa tháo xuống.
Mắt thấy nàng đã tỉnh, trong mắt không khỏi hiện ra nét vui mừng, hắt phất tay về phía sau, các cung nữ lập tức buông rèm châu xuống, không hề tạo ra tiếng động lui ra ngoài.
"Nàng tỉnh rồi." Sở Cửu Khuynh tiến về phía long sàng, dải tua trên mũ miện của Đế vương vì vậy mà lay động theo từng bước chân của hắn.
Đình Nguyệt Hy lạnh nhạt ngước mắt nhìn lên vị Đế vương cao thượng, giọng nói theo đó cũng phủ thêm một tầng sương tuyết: "Nếu thần thiếp không tỉnh, liệu có thể cùng Bệ hạ nói chuyện sao?"
"Nàng..." Trong trí nhớ của hắn, nàng chưa bao giờ dùng thái độ lạnh nhạt này cùng hắn nói chuyện.
"Con của thần thiếp mất rồi,Nhan Nhan...!nữ nhi mà thần thiếp trân trọng...!nó đã không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa rồi..." Đình Nguyệt Hy càng nói càng thêm thê lương, "Thần thiếp muốn chết theo con, vì cớ gì Bệ hạ không cho thần thiếp toại nguyện?"
"..." Nàng muốn chết theo con? Nàng có thể nói ra những lời tuyệt tình thế sao?Nàng không nghĩ hắn ngột ngạt đến rút cạn không khí đến như thế nào khi thấy nàng rơi từ trên đó xuống sao? Nếu hôm nay hắn không phải từ phủ Thái Úy hồi cung, không tình cờ bắt gặp nàng từ trên thành lâu rơi xuống, nàng chính là đã không còn ngồi ở đây cùng hắn nói chuyện nữa rồi, "Mạng sống của nàng là do trẫm cứu, trẫm không cho phép, nàng tuyệt đối không được có suy nghĩ đó."
Giọng nói của hắn cất lên, tầng tầng đều là lạnh lùng tựa băng tuyết.Càng thể hiện rõ ràng cái quyền chiếm hữu quyết định trong đó.
Hắn quyết không để nàng chết.Hắn chưa cho nàng một cuộc sống hắn đã hứa với nàng theo đúng nghĩa.
Hắn đang làm tất cả vì nàng,nàng lại quên lời hứa hắn từng nói với nàng.
Quân tử nhất ngôn,lời thiên tử nói như đinh đóng cột hắn nào dám trái lời phụ hoàng hắn năm xưa đã răn dạy hắn cơ chứ.
"Thần thiếp sống trên đời này, đâu còn nghĩa lý gì nữa chứ? Bệ hạ tại sao lại cứu thần thiếp? Tại sao lại muốn thần thiếp tiếp tục bi ai, tiếp tục thống hận, tiếp tục chịu dày vò đau khổ? Chẳng lẽ...!thấy thần thiếp đau lòng, dằn vặt...!muốn sống không được, muốn chết không xong...!người mới vừa lòng hả dạ hay sao?" Rốt cuộc vẫn là kiềm lòng không đặng, nước mắt nàng khẽ tuôn rơi.
Nhan Nhan cũng là con của hắn, nàng đau nàng xót, chẳng lẽ hắn không đau không xót hay sao?
Nhưng thân là Đế vương, thì tuyệt đối không được rơi nước mắt.
Phụ hoàng hắn cũng đã từng dạy rằng, dù cho lòng có đau đến mức như phanh thây xẻ thịt, hắn cũng không được để nước mắt rơi!
Dù chỉ là một giọt...!cũng không được!
"Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Khó khăn nói một câu, nói xong hắn xoay người bước đi, "Nửa canh giờ sau, sẽ có người của Phượng Thiên cung đến đón nàng về.
Hy Nhan đã được an táng trong lăng mộ Hoàng thất, nàng yên tâm đi."
"Bệ hạ, người thật vô tình đến mức đó sao?" Đôi ngọc lục bảo hướng về phía hắn, tròng mắt cũng đã đỏ ngầu, "Nhan Nhan cũng là con của người, nhưng vì sao...!ngay cả một chút thương tiếc...!người cũng không có?"
"Trẫm..." Sở Cửu Khuynh nhìn thẳng về phía trước, quyết tâm không để nàng nhìn ra chút sơ hở nào, "Xưa nay chính là như vậy."
Dứt lời, hắn cất bước bỏ đi.
Đình Nguyệt Hy tựa đầu vào thành long sàng, nghiễm nhiên tin tưởng điều hắn nói là thật.
Xưa nay chính là như vậy...!
"Xưa nay chính là như vậy..." Khóe mắt nàng đỏ lên, nhưng môi lại vẽ ra một nụ cười cùng cực đau thương.
Tầm nửa canh giờ sau, quả nhiên có một đội cung nữ tiến vào.
Người dẫn đầu là Đàn Diệp Hương.
Nàng ta biết rõ Đình Nguyệt Hy đang rất đau lòng, cũng không dám nói nhiều, sau khi hành lễ xong liền tiến đến giúp nàng thay y phục.
Đình Nguyệt Hy cũng phó mặc cho các nàng mặc cung trang nặng nề cùng chải lại tóc tai cho mình, sau khi hoàn thành xong, nàng hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Đàn Diệp Hương: "Diệp Hương, ngươi cho người điều tra rõ chuyện của Nhan Nhan cho bổn cung, nếu như là ngoài ý muốn, bổn cung tuyệt đối sẽ không có nửa điểm oán trách, nhưng nếu là có kẻ dã tâm mưu hại...!nhất định phải lôi được tên đó ra trước mặt bổn cung!"
Thấy trong mắt nàng lộ ra một tầng kiên định uy quyền, Đàn Diệp Hương cũng không có dám cãi lệnh, "Vâng!"
...!
Trở về Phượng Thiên cung, Đình Nguyệt Hy cũng không nói không rằng trực tiếp tiến vào trong đại điện.
Linh cữu của Sở Hy Nhan sớm đã được đưa đi mất rồi, cả đại điện rộng rãi bỗng chốc trở nên to lớn và mênh mông đến lạ...!
"Nương nương." Tống Như Quỳnh giữ chặt tay nàng, "Xin người đừng thương tâm nữa, cũng đừng làm ra những hành động tổn hại bản thân như thế nữa, nô tỳ rất sợ..."
"Yên tâm, bổn cung đã bình tĩnh hơn rồi..." Đình Nguyệt Hy bước vào trong hậu điện, phải, nàng phải càng lúc càng bình tĩnh hơn.
Bình tĩnh để trả thù cho nhi nữ của nàng.
.
Đọc truyện tại [ ТRUМTRU YEИ.
VN ]
Nếu thiên mệnh đã không cho phép nàng được cất bước đi theo Nhan Nhan, thì nàng chỉ còn cách sống sao cho thật tốt, cắn răng đem toàn bộ nỗi uất hận cất sâu vào trong thâm tâm.
Việc nàng cần làm lúc này, chính là chờ đợi...!
Tống Như Quỳnh thấy nàng như vậy cũng đã yên tâm hơn chút ít, dìu nàng vào trong tẩm cung nghỉ ngơi.
Sắc trời dần chuyển sang tối dần, Đàn Diệp Hương cùng một tiểu cung nữ tiến vào bên trong tẩm cung.
Cung nữ phía sau còn cầm theo một khay bạc, bên trên có một chiếc khuyên tai hồng ngọc phỉ thúy có một không hai.
"Hồi bẩm nương nương, ở gần hồ Trầm Bích, nô tỳ có nhặt được thứ này." Đàn Diệp Hương trình lên trước mặt nàng, "Trước đó nô tỳ còn tưởng nó đã bị đánh rơi từ lâu, nhưng khuyên tai này lại rất sạch sẽ, rơi ở bụi cỏ gần hồ cũng chỉ tầm khoảng hai hôm mà thôi, hơn thế nữa, nô tỳ còn có liên hệ với một số thị vệ có ca trực ngày hôm đó, xác thực bọn họ có thấy một cung phi tiến vào trong Ngự Hoa viên, nhưng bọn họ là ngoại thần, không thể đến gần phi tần nên chưa thể nhìn rõ mặt."
Đình Nguyệt Hy cầm lấy khuyên tai hồng ngọc phỉ thúy kia lên, vật này vô cùng quen thuộc với nàng – vì chúng rõ ràng là của Quý Tuệ Lam!
Nàng gắt gao nắm chặt khuyên tai, giống như đang bóp cổ kẻ thù, lạnh lùng hỏi: "Hiện giờ Diễm phi đang ở đâu?"
Nàng biết, chỉ với vật này mà buộc tội một sủng phi như Quý Tuệ Lam thì không có khả năng, nhưng nàng vẫn phải gặp Quý Tuệ Lam để hỏi cho ra lẽ!
Linh tính của một người mẹ mách bảo cho nàng biết, chuyện này Quý Tuệ Lam không thoát khỏi liên quan.
Hết chương ..