- Đã phân chia xong gian phòng rồi sao chúng ta không cùng nhau nhà tắm rửa để chuẩn bị cho buổi lễ tối nay nhỉ?-Vương An vui vẻ đề nghị
- Được thôi để ta chuẩn bị đồ đạc.-Dương Hải Triều vui vẻ đáp ứng
Nguyên Thương bối rối, lập tức chạy ra cửa để lại phía sau câu nói:
- Các ngươi cứ tắm trước đi ta vừa nhớ ra có việc phải làm. Ta đi trước.
- Đệ đệ ngươi cứ từ giải quyết công việc chúng ta chờ ngươi trở lại. Hắc...hắc...-Vương An nói
Nguyên Thương vừa chạy vừa lắc đầu từ chối.
Cuối cùng trời cũng đã buông xuống tấm rèm đen, cũng là thời điểm buổi lễ do tính học trưởng Chu Văn Thịnh cùng bằng hữu của hắn tổ chức, các nho sinh tham gia buộc phải đem đến lễ vật xứng đáng mới học trưởng coi trọng.
- Học trưởng đại nhân đây và viên hồng ngọc châu báu cả kinh thành chỉ có viên mà ta may mắn tìm được, đáng giá cả trăm lượng bạc. Nay ta xin dâng lên cho công tử, mong người hiểu được tâm ý của ta.-Một nho sinh con nhà quan lại giàu có
Chu Văn Thịnh cầm hồng ngọc tinh xảo ngắm nghía một hồi lâu, cười thỏa mãn đem cất vào hộp, tỏ ý hài lòng.
- Còn đây là tâm ý của ta, vải vóc này là loại thượng lưu từ bên tây vực đem về, đường xá xa xôi, giá cả đắt đỏ mà cha ta cho người đem về Đại Minh.-Hài tử của một thương nhân buôn bán lớn.
Từ xa xa có một nam sinh thân hình gầy gò, sắc mặt xanh xao, cơ thể yếu đuối, chạy nhanh đến bên thuộc hạ của Chu Văn Thịnh dâng lên môt hòm gỗ
- Phụ thân ra chỉ là một quan huyện lệnh ở phía xa nơi biên cương, giả cảnh gia đình không được tốt, vào đến kinh thành ta mới được biết đến công tử Chu Văn Thịnh ngài đây nên chưa kịp chuẩn bị gì cả. Ta chỉ có thể đem thứ quý giá nhất của ta đem tặng cho ngài để thể hiện tâm ý của mình. Đây là bánh đặc sản ở quê hương ta do chính tay mẫu thân ta tự làm mong ngài nếm thử.
Nói xong còn không quen cúi đầu thể hiện lòng thành kình.
Chu Văn Thịnh nhíu mày mở hộp gỗ ra nhìn vào trong rồi trưng ra bộ mặt ghét bỏ hất đổ hết những cái bánh xuống dưới đất khiến mọi người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán.
Nam sinh gầy yếu thấy Chu Văn Thịnh làm vậy không khỏi rưng nước mắt liếc nhìn về phía hắn đầy oán hận.
Tên thuộc hạ thấy hành động của Chu Văn Thịnh liền hiểu ý lớn tiếng coi thường nói:
- Thứ đồ ăn tầm thường như vậy mà ngươi cũng dám đưa lên cho công tử cao quý của chúng ta ăn sao. Còn bảo là quý hiếm, những thứ này chỉ dành cho súc vật ăn mau đem đi hết cho ta. Còn không mau quỳ xuống thỉnh tội.
Nam nhân gầy gò tuy ánh mắt không chịu khuất phục nhưng vẫn phải nhịn xuống không muốn đắc tội với kẻ mạnh.
Nãy giờ Chu Văn Thịnh ngồi trên ghế lớn giữa sảnh không nói lời nào chỉ trưng bộ mặt tức giận ghét nhưng khi nhìn thấy nho sinh nghèo khó quỳ xuống mặt hắn thì lại vui vẻ nói:
- Đúng vậy, những kẻ thấp hèn như ngươi chỉ nên quỳ trước mặt đừng nghĩ đến chuyện lấy lòng ta, thật đáng khinh. Ha...ha...ha...
Nguyên Thương ở sắc mặt trầm lặng tỏ vẻ coi thường Chu Văn Thịnh, có ý bước chân ra khỏi hàng giáo huấn hắn một phen thì trước mặt bị Vương An chắn lấy đem nàng giấu phia sau lưng. Vương An nhìn phía Chu Văn Thịnh với khuôn mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng. Trong nhiều năm nàng đã thấy không biết bao nhiêu chuyện bất bình trong kinh thành rồi, nhiều nhất chính là phân chia giai cấp, những người không có địa vị cùng tiền bạc luôn bị người có quyền hành coi thường chà đập. Hiểu được một điều rằng kẻ yếu chống lại kẻ mạnh là điều không thể, nếu có thể thắng thì cũng chỉ là lần nhỏ rồi cũng bị kẻ có địa vị cao áp bức đến chết, chi bằng chọn cách nhắm lấy hai mắt cho qua nhẫn nhịn cho qua chuyện để yên ổn sống qua ngày không tốt hơn sao. Cho dù một lần giành được trượng nghĩa nhưng không thể thay đổi cái nhìn của cả thiên hạ được.
Vương An ngăn cản lấy Nguyên Thương vì biết nàng định làm gì, một thư sinh nghèo như nếu đứng ra giúp đỡ người kia chẳng phải là chuốc họa vào thân hay sao. An công tử chắn một bước phía trước thân thể nhỏ bé để bảo vệ nàng tránh cho phiền phức xảy đến. Đáng hôm nay hắn sẽ cư xử như mọi lần là một mắt nhắm mắt mở coi như chưa thấy gì làm như chuyện không liên quan đến mình, nhưng ở trước mặt "đệ đệ" mới này của hắn thì lại có vẻ hơi lưỡng lự một lúc.