Tử Du ngủ thiếp trên xe lúc nào không hay biết.
Lúc về tới nhà Quân Thiên thấy Tử Du đã ngủ khá say nên cũng không có đánh thức cô, anh nhẹ nhàng mở cửa rồi bế cô về phòng ngủ.
Một đêm cứ thế êm đềm trôi qua.
Mặt trời vừa mới lấp ló sau đám mây báo hiệu một ngày mới.
Quân Thiên sớm đã thức giấc từ lâu, đang ở trong bếp tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng.
Tử Du vẫn còn say giấc ngủ, lúc này mới bị những tia nắng hừng đông đánh thức.
Cô uể oải thức dậy sau đó bắt tay vào việc vệ sinh cá nhân và chọn quần áo.
Tử Du chọn tới chọn lui, cuối cùng cô quyết định chọn chiếc váy trắng dài tới đầu gối nằm trong góc tủ.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ tươm tất cô tới bên kệ sách lấy ra một xấp giấy tờ rồi từ từ đi xuống.
Quân Thiên lúc này đang chăm chú nấu ăn, nên không có thấy Tử Du đi xuống.
Cô nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó tiến tới ôm Quân Thiên từ phía sau.
Không đợi Quân Thiên phản ứng thì cô đã lên tiếng trước:
" Có thể cho em ôm như vậy thêm một lúc nữa không? Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, em nguyện từ bỏ thế giới thực tại tràn ngạo sự toan tính và xấu xa kia để mãi mãi ở lại trong giấc mơ này "
Quân Thiên tay vẫn tiếp tục đảo đều món ăn trên bếp.
Anh rất ít khi thấy Tử Du chủ động nên liền vui vẻ nói với cô:
" Anh hoàn toàn thuộc về em,nên em muốn ôm anh bao lâu cũng được "
Tử Du nghẹn ngào không nói nên lời cô cứ thế ôm lấy Quân Thiên từ phía sau, một lúc lâu hệt như một đứa trẻ con đang làm nũng.
Cuối cùng Tử Du đè nén tất cả mọi thứ trong lòng xuống rồi, mạnh dạn nói ra những suy nghĩ mà trước đây không đủ dũng khí để nói :
" Phong Thiên em từng hỏi nếu như em không còn là một cảnh sát nữa anh có ghét em không, anh trả lời như thế nào?"
Quân Thiên dừng động tác nấu ăn lại, sau đó thuần thục tắt bếp.
Rồi anh bỗng dưng quay mặt lại đứng đối diện Tử Du.
Anh nâng cằm của Tử Du lên, để cho khuôn mặt của hai người đối diện nhau rồi thâm tình nói với cô:
" Anh yêu em! Vì em là Tử Du chứ không phải vì vái gì cả! Nên cũng sẽ không vì bất cứ thứ gì mà bỏ mặc em cả.
Anh luôn tôn trọng quyết định của em, nên Du Du à em hãy chỉ làm những thứ em cho là đúng và vui vẻ là được.
Anh sẽ mãi mãi và viễn ở bên cạnh em!"
Tử Du sau khi nghe Quân Thiên nói xong liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người cứ như thế ôm nhau một cách say đắm và nồng nhiệt một lúc lâu.
Nắng chiếu bên cửa sổ cũng rón rén và nhẹ nhàng, như sợ ảnh hưởng tới đôi tình nhân đang ôm nhau thăm thiết trong bếp kia.
Đến lúc lâu sau mặt trời đã đứng bóng, kim đồng hồ đã khẽ điểm như tiếng chuông, kéo Tử Du và Quân Thiên đang chìm đắm trong thế giới tràn ngập màu hồng về với thực tại.
Tử Du nhanh chóng phụ Quân Thiên dọn đồ ăn sáng lên bàn.
Từng cử chỉ và hành động của hai người vô cùng ân ân ái ái, khiến cho cả căn phòng luôn luôn tràn ngập màu hồng.
Bữa sáng trôi qua vô cùng ấm áp và nhanh chóng, nhưng thời gian đã muộn Quân Thiên sau khi ăn xong còn muốn dọn dẹp rồi mới đi.
Nhưng lại bị Tử Du ngăn lại rồi đẩy ra cửa ,cô đem tất cả những thứ cần thiết dúi vào tay Quân Thiên rồi nhanh chóng đóng cửa lại và nói vọng ra:
" Em rồi quyết định lát nữa em sẽ nộp đơn xin từ chức sau đó tiện đường sẽ ghé bệnh viện khám sức khỏe luôn.
Bây giờ cũng muộn rồi anh nhanh tới sở cảnh sát trước đi kẻo muộn"
Quân Thiên cũng chỉ đành thở dài bất lực nhanh chóng đi tới sở cảnh sát.
Tử Du nghe thấy tiếng bước chân của Quân Thiên xa dần mới có thể yên tâm mà thở vào nhẹ nhõm mà quay vào trong dọn dẹp mọi thứ.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ ngăn đâu vào đó Tử Du mới đi tới sở cảnh sát.
Cô đứng từ bên kia đường nhìn về hướng sở cảnh sát nằm ở phía đối diện mà trong đầu tràn ngập những suy nghĩ ngổn ngang, sự phân vân và do dự.
Hệ thống lâu ngày không ngoi lên điểm danh cùng với cà khịa Tử Du để khẳng định sự tổn tại.
Hôm nay lại bỗng dưng từ đâu ngoi lên la làng réo tên Tử Du như cháy nhà:
" Kí chủ ới ơi ơi! Kí chủ xinh đẹp ơi!"
Tử Du nghe cái giọng điệu không thể tài nào có thể giả trân hơn nữa của hệ thống mà da gà da vịt nổi hết cả lên.
Cô nhịn xuống tâm trạng khinh bỉ, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi nhái lại cái chất giọng tràn đầy sự giả trân của hệ thống:
" Hệ thống yêu dấu ngươi kiếm ta có chuyện gì vậy? Lâu ngày không gặp không biết hôm nay hệ thống đại giá quang lâm tới chỗ ta là có chuyện gì?"
Không hổ là hệ thống nó vẫn hiên ngang mạnh dạn hất tóc ngửa mặt lên trời rồi vênh váo tự đắc nói với Tử Du:
" Tất nhiên là bổn hệ thống có chuyện muốn nhờ rồi "
Tử Du nghe thấy cái giọng điệu không biết trời cao đất giày là gì của hệ thống rách nát nhà mình liền lập tức trở mặt.
Cô cười như không cười nhìn hệ thống và nói:
" Mi nói có chuyện gì thì nói nhanh đi thống rách nát.
Nhưng mi có nói xong ta có giúp mi hay không là còn tùy tâm trạng "
Cái chế độ vênh váo của hệ thống sau khi nghe Tử Du nói xong liền lập tức tắt đèn.
Nó nhanh chóng trở mặt nịnh hót Tử Du:
" Kí chủ nhà bổn hệ thống là người xinh đẹp vô địch thiên hạ! Mà làm một người xinh đẹp làm sao lại nỡ lòng nào nói ra câu nói tuyệt tính như thế cơ chứ "
Tử Du lắc lắc tay nhìn mặt trời đã đứng bóng liền mất kiên nhẫn.
Sau đó lên tiếng cắt ngang lời của hệ thống đang thao thao bất tuyệt:
" Bớt nói mấy lời vô ích lại, nói tiếng người đi nhanh lên ".