Tử Du có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Quân Thiên.
Cô cũng không có tháo chiếc nhẫn ra như đang ngầm đồng ý với câu nói của Quân Thiên.
Tử Du có bỗng dưng rơi nước mắt.
Nước mắt ở đây không phải là đại điện cho sự bi thương thống khổ mà là đại diện cho sự hạnh phúc và ấm áp dâng lên từ đáy lòng.
Cô ôm lấy Quân Thiên rồi ngẹn ngào nói với anh:
" Em đồng ý! Em đồng ý chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh.
Nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm với tương lai của em "
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đưa hai tháng cũng đã trôi qua thời gian huấn luyện của Quân Thiên cũng đã kết thúc.
Tử Du tạm biệt Thanh Sương để trở về thành phố Z với Quân Thiên.
Thanh Sương từ nhỏ đã không được bên cạnh ba mẹ nhiều.
Khó khăn lắm mới có một người để xem như là một người chị gái.Thanh Sương suy cho cùng chỉ mới là thiếu nữ tròn sáng ngây thơ liền khóc nháo muốn Tử Du ở lại với mình:
" Chị Du chị có thể không cần trở về được không? Em không nỡ rời xa chị Du.
Em không muốn, em không muốn chị Du rời xa em.Hu hu! Chị Du có thể ở lại với em mà không cần trở về cũng được "
Tử Du cũng rất thấu hiểu cảm giác của Thanh Sương.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi dịu dàng an ủi:
" Thanh Sương à chị tới đây chỉ để du lịch.
Hơn nữa chị còn công việc và bạn bè ở thành phố Z nữa.
Hơn nữa chị cũng sắp kết hôn rồi tới hôm đó em cũng người nhà tới thành phố Z tham dự rồi chúc phúc cho chị và anh ấy có được không? "
Thanh Sương sau khi khóc nháo một chút thì mới chịu nín.
Cô bé có chút ngây thơ thút tha thút thít mếu máo nói với Tử Du:
" Vậy hôm đó em sẽ tới thành phố Z thăm chị.
Chị nhớ dữ gìn sức khỏe thật tốt đó.
"
Tử Du nhìn đồng hồ đeo tay sau đó trao cho Thanh Sương một cái ôm thật chặt cái ôm của tình thân mà là đầu tiên cô được cảm nhận, cái ôm của sự chia li.
Thời gian thật vô tình lướt qua, Tử Du nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên má của Thanh Sương sau đó lại lần nữa dặn dò:
" Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Thanh Sương phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ không được lén lút trốn đi chơi nghe chưa.
Máy bay cũng sắp cất cánh rồi chị cũng nên xuất phát ra sân bay thôi.
Chị mãi mãi là chị gái của Thanh Sương, em ở lại cũng phải nhớ bảo trọng sức khỏe nha.
Tạm biệt em và hẹn gặp lại "
Tử Du cũng Quân Thiên cũng nhanh chóng đem hành lí sắp xếp lên xe.
Rồi nhanh chóng tới sân bay để tiếp tục cuộc hành trình trở về thành phố Z.
Khi cô và anh vừa mới làm thủ tục xong đang chuẩn bị lên máy bay.
Thì thấy bóng dáng bé nhỏ xinh đẹp như thiên sứ đang lạc ở nhân gian đứng cách đó không xa hãy tay chào tạm biệt Tử Du và Quân Thiên.
Dưới sự thúc dục của tiếp viên thì cô chỉ kịp vẫy tay chào đã phải tiến vào phía trong khoang hành khách của máy bay.
Tử Du trên máy bay luyến luyến nhìn thành phố A thu nhỏ dần rồi khuất bóng sau những đám mây trời xanh vời vợi.
Anh và cô lại trở về cuộc sống thường nhật.
Khi hai người đang tận hưởng không gian hạnh phúc khi cùng nhau chuẩn bị và thưởng thức bữa sáng tình yêu thì tiếng chuông điện thoại của Quân Thiên lại vang lên.
Khung cảnh lãng mạng bị phá hoại Quân Thiên có vẻ rất khó chịu mà bắt máy.
Chưa đợi Quân Thiên kịp phát hỏa thì mẫu thân đại nhân nhà anh đã phát hỏa trước:
" Cái tên tiểu tử thối nhà con đúng là đồ vô lương tâm mà.
Bạn gái cũng đã chính thức công khai hẹn hò sao còn chưa có đưa con gái nhà người ta tới ra mắt bố mẹ hả?"
Quân Thiên vì thời gian vừa qua bận quá nên quên mats chuyện này.
Bây giờ nhân cơ hội mấy ngày hôm nay là những ngày nhỉ phép chói cùng của anh và Tử Du, nên phải nhân lúc thời gian rảnh của hai người quá nhiều mà dẫn cô về ra mắt ba mẹ của anh.
Tuy anh đã lên kế hoạch sẵn sàng chu đáo đâu vào đó rồi nhưng anh tôn trọng ý kiến và sự lựa chọn của Tử Du.
" Ba mẹ anh muốn được gặp con dâu tương lai.
Không biết vợ sắp cưới của anh hôm nay có rảnh không nào?
Tử Du cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cô thúc dục Quân Thiên nhanh chóng ngôi xuống ăn sáng.
Hai người ăn sáng xong kế tiếp là Tử Du kéo Quân Thiên tới một trung tâm thương mại để mua một số món quà, tặng cho ba mẹ của anh.
Tử Du kéo Quân đi chọn lựa và mua hết thứ này tới thứ khác.
Hai tay của anh đã xách đầy những chiếc túi đựng đồ to nhỏ.
Nhìn từ xa không khéo người ta lại tưởng là móc trèo đồ di động ý chứ.
Đồ Tử Du cứ mua rồi ném cho anh xách, chỗ tay của cô cũng có rất nhiều túi đồ lớn nhỏ nhưng cô vẫn muốn mua thêm thật nhiều đồ để gây ấn tượng và tăng sự thiện cảm trước ba mẹ của anh.
Quân Thiên cuối cùng nhịn sắp xách không nổi đống đồ trên người nữa rồi mà cô thì vẫn cứ mua mua.
Quân Thiên thấy rất bất lực nên nhanh chóng ngăn cản cô lại và khuyên bảo:
" Nhiêu đây là quá nhiều rồi.
Chúng ta mau tới chỗ ba mẹ thôi tránh hai người già bọn họ phải đợi chúng ta quá lâu ".