Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

chương 173: 173: phong vân nổi lên khắp côn lôn giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Đại tỷ Lê Ngọc Tâm đang tu luyện tại Vạn Đạo Thư Viện? "

" Tứ đệ thì ở Vô Địch Kiếm Tông? "

" Ngũ Đệ theo học luyện đan ở Đan Tông? "

" Toàn bộ đều đến Thần Tông học tập, chỉ có riêng ngươi đến Thánh Tông - Chiến Thần Điện? "

Trần Minh Quân tràn đầy vẻ ngạc nhiên, phải biết tiêu chuẩn thu nạp đệ tử của Thần Tông cao hơn rất nhiều Thánh Tông.

Tạm chưa nhắc đến những yêu cầu khác, chỉ riêng việc trước mười hai tuổi không thể tới Siêu Phàm thì không thể gia nhập.

Thật sự không ngờ tới, những thành viên khác trong gia đình Lê Ngọc Anh lại yêu nghiệt đến trình độ này.

Cũng phải thôi, Đại Lê đường đường là một trong Tam Đại Hoàng Triều, công chúa cùng hoàng tử không có thiên phú như thế mới là lạ.

" Sao vậy? Có phải ngươi cũng cười nhạo thiên phú ta quá kém? "

Lê Ngọc Anh cúi thấp đầu, vẻ mặt ảm đạm, nói tiếp: " Không chỉ riêng bọn họ, những anh, chị, em họ hàng khác của ta đều có tư chất rất cao, toàn bộ đều đã gia nhập Tứ Đại Thần Tông.

"

Trần Minh Quân giật mình hiểu ra, khó trách hắn ở Kinh Thành suốt khoảng thời gian vừa rồi mà chưa từng gặp phải người trẻ tuổi trong hoàng thất.

Hắn xoa xoa đầu Lê Ngọc Anh, cười nói: " Ngươi cần gì phải buồn rầu như vậy, đâu phải thiên phú quyết định tất cả.

"

" Ta nghe nói đại tỷ Ngọc Tâm năm nay đã hai mươi hai tuổi, tu vi Đạo Thai cảnh.

"

" Ngươi kém nàng mấy tuổi vậy mà hiện giờ chẳng phải cũng Đạo Tàng Trung Kỳ hay sao? "

" Nếu như để cho ngươi sinh sớm vài năm, chưa biết chừng hiện giờ cũng Đạo Thai rồi.

"

Hành động này, lời nói này để cho cả gương mặt xinh đẹp của Lê Ngọc Anh đỏ bừng lên.

Dẫu biết hắn chỉ đang an ủi mình nhưng nội tâm của nàng vẫn cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Bất quá, nàng vẫn nói: " Tứ đệ và ngũ đệ kém ta mấy tuổi nhưng cũng đều đã Đạo Thai Đỉnh Phong, chắc một, hai năm nữa là Pháp Tướng rồi.

"

" Ách...!" Trần Minh Quân nghe vậy, nhất thời không biết nói tiếp thế nào.

" Hì hì....!" Trông thấy bộ dạng này của hắn, Lê Ngọc Anh nhịn không được cười rộ lên như vạn hoa khoe sắc.

Vẻ đẹp này của nàng kết hợp với ánh trăng lại càng khiến cho nàng đẹp không thể tả, làm cho Trần Minh Quân đứng hình mất nhiều giây.

Lê Ngọc Anh nhận ra Trần Minh Quân đang si ngốc ngắm nhìn mình, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, hiếm hoi trở nên ngượng ngùng như một thiếu nữ.

Trần Minh Quân càng nhìn lại càng không kìm lòng được, nhích lại gần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ còn lại trong gang tấc.

" Ngọc Anh, ta....!"

Lời còn chưa nói ra đã bị một giọng nói khác chen ngang vào: " Phò mã, ta đột phá rồi! "

Lê Ngọc Anh giật mình, vội vàng đem Trần Minh Quân đẩy ra, đứng bật dậy bỏ chạy vào trong lều vải của mình.

Trần Minh Quân trông thấy kỳ đà , giận sôi máu: " Hiên! Viên! Chiến! Thiên! "

Hiên Viên Chiến Thiên: "....!"

" Xin lỗi.....!"

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng kêu đau như heo bị cắt tiết vang vọng khắp núi rừng.

...................

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt một cái đã là ba tháng sau.

Đạo Quân cưỡi trên lưng Kim Dực Phi Phong Thú rời khỏi lãnh địa của Đại Lê Hoàng Triều, tiến vào Trung Vực.

Đoạn thời gian này cũng không xảy ra khó khăn gì, thi thoảng gặp phải một chút đạo tặc chặn đường cướp của hoặc một vài bầy yêu cầm tấn công nhưng nhờ có Kim Dực Phi Phong Thú thực lực cường đại, giải quyết mọi chuyện hết sức dễ dàng.

" Lão Kim, phía trước là Tụ Anh Thành, chúng ta dừng nghỉ ngơi mấy ngày.

"

Đạo Quân vừa xem bản đồ được làm từ da thú vừa vỗ vỗ Kim Dực Phi Phong Thú.

Thời gian tuyển nhận đệ tử của các thế lực không giống nhau, Đạo Tông còn tận mấy tháng nữa mới mở sơn môn tuyển người cho nên Đạo Quân dự định đi làm một số chuyện khác trước.

Kim Dực Phi Phong Thú thu hai cánh lại, từ từ hạ xuống ở cách xa ngoài thành để tránh thu hút những phiền toái không cần thiết.

" Lão Kim, vất vả ngươi.

"

Đạo Quân cùng Long Thiên Vấn nhảy xuống, chỉnh lý lại quần áo sau đó cả hai tiến vào bên trong thành.

Long Thiên Vấn vừa đi vừa nói: " Nghe nói Tụ Anh Thành là quê nhà của một vị anh hùng Đại Trần Hoàng Triều.

" Người này có công ba lần đánh bại Man Tộc, tiếng tăm lừng lẫy, được Côn Lôn Giới tôn xưng Chiến Thần.

"

Trần Minh Quân khẽ ồ một tiếng, sự tích này làm cho hắn nhớ đến quê nhà cũng có một người anh hùng thời Trần có công ba lần đánh bại cường địch.

Mọi thứ có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.

Bước vào trong Tụ Anh Thành, Trần Minh Quân và Long Thiên Vấn đi thuê khách sạn sau đó lựa chọn một quán rượu đông khách để ăn uống.

Quán rượu này đông người kín chỗ, tiếng thảo luận cũng hết sức ồn ào.

" Các ngươi biết gì không? Mấy tháng trở lại đây Côn Lôn Giới bỗng nhiên mọc lên vô số thế lực có triển vọng.

"

" Nào chỉ có thế, còn có rất nhiều thiên kiêu hoành không xuất thế.

"

" Tử Địa ở Đông Vực bỗng nhiên nhảy ra một cái tông môn có tên Vạn Quỷ Cốc, tông chủ vừa trẻ lại vừa xinh đẹp, vừa xuất hiện đã giết tiến vào mười vị trí đầu của bảng xếp hạng Anh Đào Côn Lôn Bảng.

"

" Đấy đã là gì, nghe nói Vạn Quỷ Cốc còn chiêu mộ được mấy ngàn đệ tử, trong số đó còn có mấy người tư chất không tầm thường.

"

" Ha ha, các ngươi nghe thì nghe, ngắm thì ngắm chứ đừng dại dột nổi lên tà niệm với vị tông chủ này.

Theo như ta được biết, nàng có bốn thủ hạ thực lực cao cường, tu vi thâm hậu.

Một tháng trước thiếu chủ của Ma Vương Điện muốn cường thế đem nàng về làm tiểu thiếp, kết quả bị thuộc hạ của nàng chém giết.

"

" Ngay cả phó điện chủ của Ma Vương Điện cũng không thoát được.

"

" Tê ~ "

......

Trần Minh Quân vừa uống rượu vừa nghe ngóng, xem ra những người xuyên không khác đã bắt đầu lộ điện.

Lại nghe một bàn khác trò chuyện.

" Trên đỉnh Ngọc Sơn có một vị thần y trẻ tuổi gần đây danh tiếng vang xa.

"

" Ngươi đang muốn nhắc đến thần y Công Tôn Hạ sao? Ta nghe mọi người kể rằng hắn thường hay đi du lịch khắp nơi, hành y cứu người, rất được người dân nghèo kính trọng.

"

" Ha! Các ngươi còn chưa nghe thấy kiếm thuật của hắn! "

" Cái gì? Công Tôn Hạ còn am hiểu kiếm đạo? "

" Đương nhiên! Ta nghe bà con xa của ông chú của hàng xóm, bà cô họ, chị hàng xóm của ta kể rằng từng thấy hắn một kiếm đâm to bụng thiếu nữ nhà lành.

"

Đám người: "....!"

" Phốc ~ " Long Thiên Vấn vừa uống vào một ngụm rượu, nghe vậy liền phun ra.

Hắn giơ ngón tay cái, khen: " Người ta xuất kiếm kết liễu sinh mệnh còn vị thần y này vậy mà xuất kiếm tạo ra sinh mệnh mới.

"

" Đỉnh! Đỉnh của chóp! "

" Tại hạ cam bái hạ phong! "

Đạo Quân một tay nâng trán, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tên thần y này rất không đứng đắn.

" Còn phía Tây có một thiên tài nấu nướng, đồ ăn của hắn cho dù chỉ đơn giản là trứng rán hành cũng có thể được xưng là mĩ vị nhân gian.

"

" A, ngươi nói Trần Mục a? Người nổi danh với món Mực Trần? "

" Đúng a! Tài nghệ nấu ăn của hắn rất đỉnh.

"

" Có lần một vị cường giả tuyệt thế nghe tiếng mà đến, kết quả ăn xong sướng quá lăn đùng ra chết.

"

Đạo Quân: "....!"

Long Thiên Vấn: "...!"

Các ngươi xác định món ăn không có vấn đề?

Tiếp theo còn có rất nhiều thế lực, nhân tài mới nổi nhưng Trần Minh Quân đều không lưu ý nhiều.

Đều là một đống mô tuýp thiết lập cũ, không có gì mới mẻ cả.

Chỉ riêng hai cô gái Xuyên Không Giả gây nên cho hắn hứng thú.

Một người chính là thiếu nữ ưa thích dùng hồn ma, ác quỷ làm thú cưng ở Vạn Quỷ Cốc, Vũ Băng Băng.

Người còn lại là nhất tông chi chủ tại Đại Lê, Tô Minh Ngọc.

Ngoài ra, còn một thế lực khiến hắn đặc biệt để tâm, Ngọc Kiều Cung!

Chỉ riêng ba chữ Ngọc Kiều Cung đã khiến cho Đạo Quân liên tưởng đến một người, vợ cả Lê Ngọc Kiều.

" Thật sự là nữ đế chuyển thế sao? "

" Nhưng vì sao ta lại không hề cảm thấy khó chịu khi đối diện với nàng? "

Đạo Quân trăm mối nghi vấn không có lời giải, nếu như Lê Ngọc Kiều thực sự là Con Cưng Của Khí Vận, lý nào hắn lại không thấy khó chịu như khi gặp những kẻ khác?

" Ai? Ai là nữ đế chuyển sinh? " Long Thiên Vấn ngậm đầu đũa, trên mặt viết đầy hai chữ hóng hớt .

Đạo Quân nhoẻn miệng cười, đáp: " Đương nhiên là Hiểu Vy nhà ngươi rồi.

"

Long Thiên Vấn vỗ bàn nhẹ một cái, một mặt quả nhiên nói: " Ta biết ngay mà! "

Đạo Quân cười cười không nói, tiếp tục vừa ăn vừa uống rượu, ngồi nghe một chút phong vân mới nổi trong Côn Lôn Giới.

Ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, hắn biết thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến thật sự đã ngày càng rút ngắn.

Đáng tiếc tu vi của mình còn quá thấp, không biết liệu có thể sống sót sau bão giông sắp tới không đây!

Bởi vì chờ đợi hắn không chỉ có những người tham gia Cuộc Chiến Thiên Mệnh mà còn có tổ chức chuyên săn giết Xuyên Không Giả.

Bồi dưỡng thế lực xem ra lại phải đẩy nhanh thêm rồi.

Trong đầu xuất hiện hình bóng Lê Ngọc Kiều, Trần Minh Quân không nhịn được nói khẽ: " Chồng là Xuyên Không Giả, vợ là Con Cưng của Khí Vận.

"

" Cặp đôi bá đạo a! ".

Truyện Chữ Hay