Tô Tử Mạch vừa nói, nàng đồng thời còn rất tự nhiên đưa tay ra khoát lấy cánh tay của Dạ Ly Thần, hành động này khiến Dạ Ly Thần không khỏi cảm thấy có hơi bất ngờ, trước đây Tô Tử Mạch chưa bao giờ chủ động với hắn như vậy.
Mặc dù Dạ Ly Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hành động hiện tại của Tô Tử Mạch vẫn khiến Dạ Ly Thần cảm thấy rất hưởng thụ, khóe miệng Dạ Ly Thần không khỏi cong lên thành một nụ cười.
Còn cảnh tượng này Thi Thanh Nghiên lại thấy rõ mồn một, khiến nàng ta rất không vui, Tô Tử Mạch rõ ràng là cố ý chạy tới trước mặt nàng ta nhằm thể hiện tình cảm của mình mà, chính là vì muốn tuyên bố chủ quyền của nàng đối với Dạ Ly Thần ngay trước mặt Thi Thanh Nghiên.
Nhìn thấy dáng vẻ dựa vào nhau đầy ngọt ngào của Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, trong lòng Thi Thanh Nghiên đã sắp bùng nổ rồi, nhưng nàng ta lại không thể biểu lộ ra ngoài được nữa, chỉ có thể gắng gượng nặn ra một nụ cười và nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ quá khách sáo rồi.
Nếu đã vậy thì hai người mau chóng quay về nghỉ ngơi đi, ta ở một mình không sao đâu.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch lại mỉm cười đắc ý nhìn Thi Thanh Nghiên một cái, sau đó kéo Dạ Ly Thần rời đi, nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, Thi Thanh Nghiên nắm chặt tay lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch giống như là một con dao sắc bén.
Sau khi nàng rời khỏi đình viện của Thi Thanh Nghiên, Tô Tử Mạch mới buông tay Dạ Ly Thần ra, Dạ Ly Thần thấy vậy có chút thất vọng nói: “Phu nhân, nàng bị sao vậy, ban nãy không lẽ là này chỉ đang cố ý diễn cho Thi Thanh Nghiên xem thôi đó chứ?”
“Dạ Ly Thần, ngài có ngốc không vậy? Thi Thanh Nghiên đó có ý gì với ngài, ngài nhìn không ra sao?”
Trước sự chất vấn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần ngơ ngác nói: “Phu nhân, nàng đang nói gì vậy? Thi Thanh Nghiên là nghĩa muội của vi phu, vi phu và nàng ta chỉ là quan hệ huynh muội đơn thuần mà thôi.”
Thấy Dạ Ly Thần không biết gì như vậy, Tô Tử Mạch vỗ trán nói: “Ngài coi người ta là muội muội của mình, nhưng chưa chắc người ta đã coi ngài là ca ca, ngài thật sự không hề cảm nhận ra được một chút gì sao?”
Tô Tử Mạch lúc này thật sự không nói nên lời, Dạ Ly Thần đột nhiên cười nói: “Phu nhân, tại sao nàng lại phải lo lắng về mối quan hệ giữa vi phu và Thi Thanh Nghiên như vậy? Chẳng lẽ phu nhân, nàng đang ghen à?”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch sắc mặt hơi đỏ lên nói: “Ngài đang nằm mơ à, ta mà thèm ghen vì ngài sao? Ta lười để ý tới ngài, ta phải quay về ngủ cùng với Bảo Bảo thôi, ngài đi một mình đi.”
Nói xong Tô Tử Mạch liền nhanh chóng rời đi, nhìn bóng lưng của Tô Tử Mạch, khóe miệng Dạ Ly Thần nở ra một nụ cười cưng chiều.
Sau khi trở về phòng, Tô Tử Mạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn Bảo Bảo nhìn thấy Tô Tử Mạch trở về liền mừng rỡ: “Mẫu thân, người đã quay về rồi, ban nay người đi đâu đấy?”
“Không có gì đâu, ban nãy mẫu thân đi làm một chút chuyện, cũng đã muộn rồi, con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Tử Mạch vội vàng giục Bảo Bảo đi ngủ, nhưng Bảo Bảo bĩu môi nói: “Mẫu thân, cái người tên Thi Thanh Nghiên, hôm nay thi đấu với mẫu thân đấy, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì.
Tại sao phụ thân lại không đuổi nàng ta đi?”
Nghe Bảo Bảo nói như vậy, Tô Tử Mạch không nhịn được liền bật cười nói: “Bảo Bảo, sao con lại có thể nhìn ra nàng ta không phải là người tốt thế?”
Nghe xong, Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Khi mẫu thân muốn so tài với nàng ta, lúc bắt đầu nàng ta còn giả bộ không muốn thi đấu với người, nhưng sau đó mẫu thân vừa nói sẽ bịt mắt mình lại, nàng ta đã đồng ý ngay lập tức, rõ ràng là muốn lợi dụng mẫu thân, nhưng cũng may mắn là mẫu thân lợi hại, nên đã cho nàng ta một bài học nhớ đời.”
Nhìn Bảo Bảo nói nghiêm túc như vậy, Tô Tử Mạch lập tức cảm thấy an lòng, không ngờ chuyện mà ngay cả Bảo Bảo cũng có thể nhìn ra, thế mà cái tên gia hỏa Dạ Ly Thần đó lại nhìn không ra, xem ra nàng phải tìm cơ hội để nhắc nhở Dạ Ly Thần mới được.
Sáng hôm sau, Tô Tử Mạch vừa tỉnh dậy thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đó, sau đó là giọng của Dạ Ly Thần: “Phu nhân, nàng đã dậy chưa?”
Tô Tử Mạch vừa định lên tiếng, nhưng Bảo Bảo đã lanh lẹ chạy xuống giường và mở cửa cho Dạ Ly Thần.
Sau khi mở cửa, Dạ Ly Thần bế Bảo Bảo lên, rồi bước vào phòng và cười với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, hôm nay đúng lúc điện Lăng Vân chuẩn bị tiến hành nghi thức luyện tập.
Các đệ tử trong điện đều thân gia, mời phu nhân cùng vi phu đi dự lễ.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch có chút sốt ruột nói: “Không phải tối hôm qua mới tổ chức yến tiệc sao, hôm nay lại làm cái nghi thức luyện tập gì nữa chứ.
Điện Lăng Vân của ngài cũng có quá nhiều việc rồi đấy.
Trước đây ta thấy đâu có bận như vậy đâu.”
Đối mặt với những lời phàn nàn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần kiên nhẫn giải thích: “Phu nhân, là do nàng không biết, công việc to nhỏ ở Điện Lăng Vân nhiều không đếm xuể, chẳng qua là phu nhân nàng không cần phải tham gia, nên đương nhiên là không có cảm giác, Nghi thức tập luyện này mỗi năm chỉ có một lần, đối với điện Lăng Vân mà nói thì đây cũng là một việc tương đối quan trọng.
Bây giờ mọi người đều đã biết rằng nàng là phu nhân của bản tôn rồi, vì vậy tốt nhất là nàng nên đến tham dự cùng, nếu không sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng đấy.”
“Hứ, để bọn họ nói đi, chẳng lẽ ta còn sợ sao?”
Trên miệng Tô Tử Mạch vẫn còn đang than oán, nhưng cơ thể của nàng lại rất thành thật và bắt đầu chỉnh trang lại bản thân, dù sao thì nàng không muốn khiến cho Dạ Ly Thần phải khó xử.
Sau khi chỉnh trang lại, Tô Tử Mạch lúc này mới dắt Bảo Bảo đi theo Dạ Ly Thần cùng nhau đến sân huấn luyện của Điện Lăng Vân, sân huấn luyện này là nơi mà các đệ tử trong điện Lăng Vân thường dùng để luyện tập và học hỏi lẫn nhau.
Vốn dĩ đệ tử trong điện Lăng Vân đã rất nhiều, diện tích của sân tập này đương nhiên cũng khá lớn, Tô Tử Mạch nhìn thoáng qua chỉ thấy trung tâm của sân huấn luyện đã chật cứng người rồi, những người này đều là đệ tử của điện Lăng Vân.
Tô Tử Mạch đã ở điện Lăng Vân được một thời gian, trước đây nàng cũng đã từng thấy không ít đệ tử của điện Lăng Vân, nhưng tất cả mọi đệ tử đều tụ họp lại với nhau như ngày hôm nay thì đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch được nhìn thấy.
Cảnh tượng này vừa nhìn đã thấy rất hùng tráng.
Đi theo sau Dạ Ly Thần đến bục cao giữa sân huấn luyện, Dạ Ly Thần vừa đứng đó, những đệ tử ở bên dưới đã đồng loạt cúi đầu và đồng thanh hô to: “Bái kiến thần tôn đại nhân.”
Tổng số đệ tử trong sân huấn luyện này cộng lại không tới mười nghìn thì cũng phải là tám nghìn người, lúc này rất nhiều người cùng nhau đồng thanh hét lên một câu như thế, cảm giác chấn động đó đến ngay cả Tô Tử Mạch cũng bị dọa cho giật mình, nhưng Bảo Bảo đối mặt với cảnh tượng hùng vĩ như vậy, lại càng phấn khích hơn nữa.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, sau khi bái kiến Dạ Ly Thần xong, những người này lại nhìn về phía Tô Tử Mạch và Bảo Bảo, cũng cúi đầu khon lưng như vậy: “Bái kiên phu nhân của thần tôn, bái kiến tiểu thiếu gia.”
Dạ Ly Thần lúc này mới xua tay nói: “Không cần phải đa lễ như vậy, nếu như mọi người đã đến rồi, chúng ta bắt đầu ngay thôi.”
Khi Dạ Ly Thần nói xong, các đệ tử của điện Lăng Vân ở trên sân đột nhiên nhanh chóng tách ra, từ một hình vuông ban đầu bắt đầu phân tán thành nhiều hình vuông khác nhau.
Trong quá trình đó những đệ tử nào đều đã thể hiện ra được thành quả của việc huấn luyện, hoàn toàn không có chút hoảng loạn.
Khi Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh tượng này, nàng vô thức nhớ đến quân đội ở kiếp trước, những đệ tử của điện Lăng Vân này tuyệt đối có thể so sánh với những đội quân đã được huấn luyện chuyên nghiệp kia, thậm chí còn có thể vượt qua cả bọn họ..